Trần Đức Phổ
Em đi từ độ tóc còn xanh
Qua chuyến đò ngang, bỏ cuộc tình
Mưa nắng xứ người phai má thắm
Từ đó lòng ta mộng cũng tàn
Bao mùa xuân đến vẫn cô đơn
Chờ em nơi ngõ vườn trăng cũ
Biền biệt phương trời một cố nhơn
Em về qua lối ngõ hoàng hoa
Mái tóc thơm hương để gió lùa
Đôi guốc khua tình thời tuổi dại
Lòng ta chua chát nỗi buồn xưa.