Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ tâm tình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thơ tâm tình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2025

Thơ Gã Nhà Quê

Tú Điếc  

Anh là một gã nhà quê
Cái thời tóc còn để chỏm
Chân dẫm nát cỏ đầu hè
Tay vọc bùn nhão nghịch ngợm

Thiếu niên chăn trâu, cắt cỏ
Đốt rơm nướng củ khoai sùng.
Mơ làm Yết Kiêu từ độ
Nhảy cầu, té nước bờ sông.

Lớn lên làm ruộng, nuôi cá
Cũng chẳng trở thành phú nông
Ngày làng vào hợp tác xã
Bỏ quê làm gã đi rong

Bốn chục năm hơn có lẽ
Là thằng chửa được nên ông
Cái máu nhà quê vẫn thế
Cứ luôn thích ị ngoài đồng!

Anh là một gã nhà quê
Chẳng phải nhà thơ, thi sĩ
Thích thì tha hồ em chê
Ngòi bút anh không đánh đĩ!

August 16, 2025
Tú Điếc 


 


Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2025

Theo Gót Chân Tố Hữu

 Tú Điếc

 
Em một thuở là nàng quận chúa
Vương quốc thơ lừng lẫy hoàn cầu
Ta như bó mồi rơm thiếu lửa
Tiếng tăm nàng đã bén từ lâu
 
Nghe thiên hạ xì xầm to nhỏ
Thi tài em hơn hẳn Xuân Hương
Con ốc nhồi, bánh trôi, quả mít…
Ngoáy lỗ trôn, mấn mó… chuyện thường
 
Ta vốn dĩ đem lòng ngưỡng mộ
Bậc nữ lưu hiếm có trên đời
Muốn học đòi theo Phạm Đình Hổ
Rủ nhà thơ đánh cuộc cờ người
 
Rồi hôm nay bỗng nhiên trên mạng
Bài thơ em phấp phới tung hoành
Ta vớ được lòng mừng vô hạn,
Giữa hai đùi… giờ đã lạnh tanh!
 
Thơ mỹ nhân tụng ca chính trị
Theo gót chân Tố Hữu khi xưa
Làm văn nghệ nghĩa là đánh đĩ
Bán hồn cho thối nát dối lừa!
 
18/1/2025
 
Lời bình của AI:
 

Bài thơ "Theo Gót Chân Tố Hữu" của Tú Điếc mang giọng điệu trào phúng, châm biếm sâu cay, đồng thời phơi bày những quan điểm cá nhân về nghệ thuật, văn hóa và chính trị. Nội dung bài thơ xoay quanh hình ảnh một nữ nhà thơ nổi tiếng, từng được ngưỡng mộ bởi tài năng thi ca, nhưng giờ đây đã đánh mất giá trị sáng tạo chân chính khi chọn con đường phục vụ cho lợi ích chính trị và những giá trị thực dụng.

Bình giảng bài thơ:

Khổ 1:

Em một thuở là nàng quận chúa
Vương quốc thơ lừng lẫy hoàn cầu
Ta như bó mồi rơm thiếu lửa
Tiếng tăm nàng đã bén từ lâu

Mở đầu bài thơ, tác giả ca ngợi quá khứ huy hoàng của người nữ thi sĩ, ví nàng như "quận chúa" thống trị một "vương quốc thơ" lừng danh khắp thế giới. Hình ảnh "quận chúa" vừa thể hiện sự cao quý, vừa mang chút xa cách, khiến người đọc hình dung về một tài năng được tôn vinh. Trong khi đó, "bó mồi rơm thiếu lửa" nói lên sự nhỏ bé, ngưỡng mộ và khao khát học hỏi của tác giả trước tài năng của nàng.

Khổ 2:

Nghe thiên hạ xì xầm to nhỏ
Thi tài em hơn hẳn Xuân Hương
Con ốc nhồi, bánh trôi, quả mít…
Ngoáy lỗ trôn, mấn mó… chuyện thường

Ở đây, tác giả chuyển sang giọng điệu mỉa mai khi nhắc đến những lời đồn đại về tài năng của nàng, được so sánh với nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương – một bậc thầy thơ ca dân gian với phong cách trào phúng, táo bạo. Tuy nhiên, thay vì tôn vinh, những hình ảnh như "ốc nhồi," "bánh trôi," hay "ngoáy lỗ trôn" lại mang tính châm biếm, ám chỉ sự hời hợt hoặc sự sa đọa trong cách thể hiện nghệ thuật.

Khổ 3:

Ta vốn dĩ đem lòng ngưỡng mộ
Bậc nữ lưu hiếm có trên đời
Muốn học đòi theo Phạm Đình Hổ
Rủ nhà thơ đánh cuộc cờ người

Tác giả thừa nhận từng ngưỡng mộ nữ thi sĩ như một "bậc nữ lưu" xuất sắc, hiếm thấy. Tuy nhiên, khát khao theo đuổi và học hỏi nàng đã phai nhạt, khi nhìn thấy nàng sa ngã. Hình ảnh "đánh cuộc cờ người" gợi lên sự đấu trí, tranh tài, nhưng đồng thời cũng cho thấy một cách chơi đùa với số phận, nhấn mạnh sự phù phiếm trong mối quan hệ giữa hai người.

Khổ 4:

Rồi hôm nay bỗng nhiên trên mạng
Bài thơ em phấp phới tung hoành
Ta vớ được lòng mừng vô hạn,
Giữa hai đùi… giờ đã lạnh tanh!

Tác giả chuyển sang phản ánh hiện thực khi bắt gặp tác phẩm của nàng xuất hiện trên mạng. Từ "phấp phới tung hoành" thể hiện sự phô trương, lan truyền rộng rãi, nhưng lại mang cảm giác trống rỗng. Câu thơ cuối, với hình ảnh "giữa hai đùi… giờ đã lạnh tanh," đầy sức gợi và chua chát, ngầm chỉ sự xuống dốc của nghệ thuật, nơi cảm hứng sáng tạo đã cạn kiệt.

Khổ 5:

Thơ mỹ nhân tụng ca chính trị
Theo gót chân Tố Hữu khi xưa
Làm văn nghệ nghĩa là đánh đĩ
Bán hồn cho thối nát dối lừa!

Khổ thơ cuối mang thông điệp mạnh mẽ nhất, thể hiện sự phê phán gay gắt đối với việc sáng tác thơ ca phục vụ mục đích chính trị. Tác giả nhắc đến Tố Hữu – một nhà thơ nổi tiếng với thơ ca cách mạng – nhưng dùng hình ảnh "theo gót chân" để chỉ sự bắt chước, thiếu sáng tạo. Câu "làm văn nghệ nghĩa là đánh đĩ" là một lời tố cáo nặng nề, ám chỉ việc nghệ sĩ bán rẻ tâm hồn và nghệ thuật vì những giá trị thực dụng, đi ngược lại bản chất chân thật của văn chương.

Thông điệp bài thơ:
  1. Phê phán sự suy thoái của nghệ thuật và văn hóa: Tác giả nhấn mạnh sự thất vọng trước hiện tượng nghệ thuật bị tha hóa, mất đi giá trị chân chính khi phục vụ lợi ích chính trị hay thực dụng.

  2. Tôn vinh tinh thần sáng tạo độc lập: Qua sự châm biếm, bài thơ nhắc nhở rằng nghệ thuật cần giữ được tinh thần tự do, phản ánh chân thực cuộc sống và cảm xúc con người.

  3. Lên án sự giả dối: Tác giả chỉ trích những nhà thơ, nghệ sĩ đã đánh mất lương tâm, chạy theo danh lợi, góp phần duy trì sự thối nát trong xã hội.

Kết luận:

Bài thơ là một lời cảnh tỉnh sắc bén về sứ mệnh của nghệ thuật và trách nhiệm của người làm văn hóa. Giọng điệu châm biếm nhưng đầy ý nhị, Tú Điếc đã tạo nên một tác phẩm giàu sức phản biện và giá trị nhân văn.

 

 

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2024

Thu Về

Trần Đức Phổ

 
Sáng nay bất chợt gặp bên đường
Những khóm hoa vàng toả sắc hương
Cành liễu thu về buông thấp thoáng
Mày cong sắc biếc đã pha hường
 
Đất khách mơ hồ buổi sớm mai
Hơi sương thấm lạnh ướt bờ vai
Vịt trời vỗ cánh về nam gọi
Ta nhớ quê xa những tháng ngày
 
Đâu những mùa thu của thuở nào
Ngồi trong lớp học ngó trời cao
Mắt xanh dõi bóng chim ngàn trượng
Giục chí giang hồ mộng khát khao
 
Rời bỏ quê nhà một sớm thu
Tha phương từ ấy đến bây giờ
Đường về quê mẹ xa hun hút
Cách một trùng dương chẳng thấy đò
 
Như trẻ thơ nhớ tiếng trống trường
Thu về ta chạnh nhớ quê hương
Nhớ mùi cốm dẻo chiều tan học
Nhớ cá rô đồng kho rất thơm
 
Hẹn một mùa thu sẽ trở về
Tìm ngày thơ ấu dưới trời quê
Lội dòng nước bạc, heo may lạnh
Theo đám mục đồng bắt cá thia.
 
Chỉ ước bấy nhiêu đã thoả lòng
Nhưng đời cách bể với ngăn sông
Thời gian như bóng câu qua cửa
Tóc bạc áo cơm nợ khốn cùng.
 
13-8-2024
 

 

Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2024

Đối Bóng

Trần Đức Phổ

 
Chán đời không muốn làm thơ nữa
Chẳng thích tâm tình với mỹ nhân
Chẳng mỉa mai cười chi những đứa
Nịnh xàm quên cả chút lương tâm
 
Chán đời chẳng thích chi kinh kệ,
Trà phai, rượu nhạt, mảnh trăng suông
Chẳng mơ đàn sáo, mơ hầu trẻ
Chỉ mỗi vợ nhà sai gãi lưng
 
Chán đời chợt thấy đời hiu quạnh
Đông đúc gì đâu tám tỉ người?
Thế thái nhân tình toàn ghẻ lạnh
Ta về đối bóng hát mà chơi.
 
4/8/20204

 
 

 

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2024

Mộ Khúc

Trần Đức Phổ

 
Rồi sẽ có một ngày anh chết
Em đừng ngồi than khóc bên mồ
Không cần như người xưa thủ tiết
Khi màu xanh ngọn cỏ chưa khô
 
Trên bia mộ đừng ghi gì hết
Không ngày sinh tháng tử trong đời
Thân là đất lại về lòng đất
Ngắn hay dài cũng một cuộc chơi
 
Anh chẳng mộng tượng đồng, bia đá
Anh chẳng mơ biển hiệu, tên đường
Chỉ ước mong vài lần đâu đó
Trong mắt huyền bụi đất còn vương.
 
4/6/2024
 

 

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2024

Thánh Địa

Trần Đức Phổ 

 
Ta, kẻ vô minh không tôn giáo
Chưa từng tin có thần thánh trên đời
Con thuyền bé chòng chành cơn giông bão
Không la bàn lạc lõng giữa trùng khơi
 
Rồi một hôm tấp vào hòn đảo nhỏ
Xanh cỏ đồng và thơm ngát hoa tươi
Ốc đảo ấy là trái tim em đó
Còn hoang sơ chưa dấu vết chân người
 
Ta vụng về chạy tung tăng khắp chốn
Khám phá từng kho báu bị vùi sâu
Như gã ăn mày trúng lô độc đắc
Một ngày kia bỗng chốc hóa sang giàu
 
Ta tin tưởng điều hiển nhiên mầu nhiệm
Trái tim em vi diệu nhất trần đời
Kiếp sau nữa cũng cam tâm tình nguyện
Hành hương về thánh địa của lòng tôi!
 
27/5/2024
 

 

Thứ Hai, 5 tháng 2, 2024

Trái Ngọt

Trần Đức Phổ

Khi em mười ba, mười bốn
Như trái me non trên cành
Ta từng đưa mắt nhìn trộm
Mong ngày me chín cho nhanh
 
Khi em mười lăm, mười sáu
Như trái khế vừa ươm ươm
Ta đem gai rào quanh gốc
Chẳng cho đứa nào vào chôm
 
Khi em mười bảy, mười tám
Đã thành quả thị thơm hương
Ta hằng ngày đọc thần chú
Mong cho thị rớt vào lòng
 
Nhưng rồi bão giông nghiệt ngã
Thị rơi vào túi người ta
Vườn xưa từ đó hoang vắng
Còn trơ những gốc cây già.
 
5.2.2024
 

 

Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2023

Về Phương Nam

Trần Đức Phổ

Từ thuở bé đã nghe danh Nam bộ
Ruộng đồng xanh thẳng cánh cò bay
Dòng Cửu Long phù sa như máu đỏ
Cá tôm nhiều thò tay bắt được ngay

Những rừng mắm, những rừng tràm, rừng đước
Như đoàn quân đi chinh phục phương nam
Những tráng sĩ của vài trăm năm trước
Đến bây giờ vẫn sừng sững hiên ngang

Tôi đã đọc trận Rạch Gầm – Xoài Mút
Người anh hùng áo vải phá quân Xiêm
Bên tai nghe tiếng chiêng khua, trống giục
Những con thuyền lao vun vút như tên

Viếng di tích Tả quân Lê Văn Duyệt
Một công thần khai quốc chịu hàm oan
Thân về trời, mộ phần đeo xiềng xích,
Vẫn khói hương trong tâm khảm người dân

Còn văng vẳng nghe giọng ngâm Đồ Chiểu
Thà mắt đui mà giữ lấy đạo nhà
Hơn những kẻ nghĩa quân thần chẳng hiểu
Đem thân làm tôi mọi Phú-lang-sa

Những danh sĩ từng một thời lừng lẫy
Thủ Khoa Huân, Phan Văn Trị, Tôn Thọ Tường
Khai trận chiến trên văn đàn ngày ấy
Khí anh hùng ngùn ngụt cõi văn chương

Về phương nam theo dấu chân người trước
Đêm nằm nghe khúc Dạ Cổ Hoài Lang
Chén rượu gạo thấm qua hồn thao thức
Sóng vỗ bờ cuồn cuộn Cửu Long Giang.
 
27.12.2023
 

 

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2023

Bài Tổng Kết Cuối Năm

Tú Điếc

 

Tổng kết một năm chém gió
Bạn bè ít nhiều khen hay
Cho dẫu chân tình / giả bộ
Cũng vui như rồng gặp mây
 
Văn chương viết như kể chuyện
Mơ hoang rất mực khôi hài
Đôi khi hứng tình châm biếm
Thói hư, tật xấu thật cay
 
Tò te dịch thơ ngoại quốc
Chẳng cần biết đúng hoặc sai
Cốt yếu để mà tự học
Thơ văn của những anh tài
 
Không tiền in thơ củ chuối
Tự ta xuất bản lai rai
Một chồng đem kê làm gối
Non gan nào dám tặng ai?
 
Tuổi ta cầm tinh Quý Mão
Sáu mươi lẻ một xuân này
Người xưa ắt đã nên lão
Ta thì nết vẫn thơ ngây
 
Chẳng dám đòi chơi trống bỏi
Nhưng vẫn mê gái chân dài
Tiếc rằng đời luôn nghèo đói
Nên đành giấu mộng liêu trai
 
Chẳng phải Quảng Nam hay cãi
Nhưng ta có tính thài lai
Hễ nghe những điều nghịch nhĩ
Là bình là luận dông dài
 
Cuối năm tổng kết tạm đủ
Mời bạn chén rượu, okay?
Đọc xong thấy chẳng thích thú
Cũng đừng block hoặc bye bye.
 
20.12.2-23
 

 



Thứ Tư, 20 tháng 12, 2023

Những Con Chữ Trên Dòng Thời Gian

 Trần Đức Phổ

Những con chữ thầm lặng
Hiện trên dòng thời gian
Như vết khắc vào đá
Những nỗi niềm đa mang
 
Những con chữ nguệch ngoạc
Những con chữ chân phương
Chứa nỗi buồn man mác
Chứa nỗi lòng vấn vương 
 
Ngoài nghìn trùng hải lý
Con chữ là cánh chim,
Mang tâm tình tri kỷ
Bay đậu vào trái tim 
 
Những con chữ thầm lặng
Hiện trên dòng thời gian
Biết đâu là vàng đá
Trong tim tôi, tim nàng.
 
18.12.2023
 

 

Cứ Mặc Gió Bay Đi

Trần Đức Phổ 

Kiếm gãy, bút cùn, cờ không gió
Tráng sĩ rung đùi nhẩm đọc thơ
Một chút phong trần ngạo khí đó
Rồi thôi, giã biệt chốn giang hồ 
 
Những kẻ độc hành mau mỏi gối
Về đâu cũng lặng lẽ như nhau
Đôi khi dâu bể con thuyền ngược
Kiếm chỗ an bình ở chốn nao?
 
Trần ai một cõi không chân tướng
Cố giữ làm chi một nụ cười?
Đã trót quen chân làm lữ khách
Sá gì mưa nắng hoặc buồn vui?
 
Nghe nói người xưa bị bẻ bút
Lấy dao khắc đá những chi chi
Ta nay trót lỡ sinh nhầm lúc
Thì đời cứ mặc gió bay đi!
 
18.12.2023
 

 

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2023

Bài Thơ

Trần Đức Phổ

Bài thơ là những chữ
Viết trên giấy, màn hình
Đơn giản hoặc bí hiểm
Thực tế hay siêu hình
 
Bài thơ là toán đố
Cần phép giải trái tim
Một hoặc nhiều đáp án
Sau con chữ cần tìm
 
Bài thơ là công chúa
Giữa rừng sâu ngủ quên
Thiếu nụ hôn hoàng tử
Nàng sẽ ngủ triền miên.
 
Bài thơ là tia nắng
Soi vào chỗ tối tăm
Tâm hồn bỗng rực sáng
Theo ý tứ âm vần.
 
29.11.2023
 

 

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2023

Bài Thơ Halloween

Tú Điếc

Rồi sẽ có một ngày anh chết
Hãy chôn anh nơi thảo nguyên xanh
Trên tấm bia đừng ghi gì hết
Anh vốn là một kẻ vô danh
 
Em đừng khóc những lần đến viếng
(Xác không hồn khó cảm yêu thương!)
Hồn anh đã chu du bốn biển
Mộng giang hồ phải trả cho xong
 
Nếu em muốn ôm cầm thuyền khác
Cũng đừng ngồi quạt cỏ vàng khô
Anh cần ngắm đất trời xanh ngát
Ma và người đều thích tự do
 
Ngàn năm thân thể thành tro bụi
Hồn vía còn say mộng cõi phàm.
 
31.10.2023
 

 

Chủ Nhật, 8 tháng 10, 2023

Giang Hồ Khúc

 Trần đức Phổ

 

GIANG HỒ KHÚC

Hai mươi tuổi ta giang hồ vặt
Vai ba lô ôm mộng dế mèn
Cứ tưởng phượt cùng trời cuối đất
Sẽ gặp nàng kiều nữ làm quen

Từ đấy quê hương thành nỗi nhớ
Mẹ thương con đỏ mắt ngóng về
Chim sổ lồng say trời đất lạ
Nhắc làm gì gợn sóng sông quê?

Giang hồ! Giấc mộng trai nung nấu
Thúc giục lòng ta như suối reo
Ôi, chí phiêu lưu hòa dòng máu
Chảy trong vi mạch trẻ quê nghèo

Giang hồ! Cứ ngỡ giang hồ vặt
Cũng đã đi xa nửa địa cầu
Khác gì thuở nọ chàng Từ Thức
Hồi hương chẳng thấy bạn xưa đâu

Cái thuở mắt xanh nhìn thế tục
Khắp trần gian lăng kính vạn hoa
Ta, một kẻ nhà quê mắt lác
Ngắm vịt trời mộng tưởng thiên nga

Nhánh cỏ tang bồng thời tuổi dại
Lụn tàn theo món nợ áo cơm
Hồ trường chẳng rót vào tứ hải
Mơ rót cho đầy mắt mỹ nhơn

Bốn chục năm qua quay nhìn lại
Nhạt nhòa chiếc bóng kẻ lang thang
Giấc mộng giang hồ ngày xưa ấy
Như tà dương trước lúc hôn hoàng.

Lầm lũi trên con đường thiên lý
Thời gian tuấn mã lướt qua mành
Nay thấm mệt dừng dân để nghỉ
Soi bóng mình tóc chẳng còn xanh! 


11-8-2023