Tú Điếc
Rồi sẽ có một ngày anh chết
Hãy chôn anh nơi thảo nguyên xanh
Trên tấm bia đừng ghi gì hết
Em đừng khóc những lần đến viếng
(Xác không hồn khó cảm yêu thương!)
Hồn anh đã chu du bốn biển
Mộng giang hồ phải trả cho xong
Nếu em muốn ôm cầm thuyền khác
Cũng đừng ngồi quạt cỏ vàng khô
Anh cần ngắm đất trời xanh ngát
Ma và người đều thích tự do
Ngàn năm thân thể thành tro bụi
Hồn vía còn say mộng cõi phàm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.