Tú Điếc
Bốn mươi năm trước tìm đường trốn Cộng
Lòng quyết tâm tìm đến chốn tự do
Vượt đại dương có nề chi mạng sống
Nơi xứ lạ từng nhiều đêm mất ngủ
Viết những dòng tâm huyết gửi mai sau
Tình quê hương âm vang câu thơ phú
Thà lưu vong quyết chẳng chịu cúi đầu
Thời gian trôi chút kiêu hùng ngày đó
Tàn phai theo mái tóc tuổi thanh xuân
Chăn ấm, nệm êm, áo cơm nặng nợ
Bài thơ xưa nay cũng đổi thay vần
Anh trở lại nơi anh từng chối bỏ
Nô lệ cho thứ anh gọi tà quyền
Để được hưởng tí ơn thừa đãi ngộ
In thơ, và kể chuyện “xứ thần tiên”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.