Trần Đức Phổ
Tháng mười một đìu hiu như sương phụ
Lòng cô đơn nuối tiếc tháng ngày qua
Trời tối sầm dai dẳng những cơn mưa
Tháng mười một những con chim nhỏ bé
Trốn biệt tăm tránh cái rét như đồng
Con sóc nâu núp dưới gốc cây thông
Chờ mưa tạnh để nhặt thêm ít hạt
Lá phong vàng phủ đầy trên mặt đất
Tỉ tê cùng đám lá cỏ khô vàng
Nhớ nắng hè, và làn gió mùa xuân
Thơm ngan ngát hương hoa và diệp lục
Tháng mười một đời lưu vong ngơ ngác
Với những ngày rét mướt kéo lê thê
Thầm cầu mong mơ ước một ngày về
Trong nắng mới mùa xuân tràn quê mẹ.
Tháng mười một ta gọi thầm khe khẽ
Mùa thu ơi, buồn lắm kiếp phong trần!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.