Trần Đức Phổ
Kiếm gãy, bút cùn, cờ không gió
Tráng sĩ rung đùi nhẩm đọc thơ
Một chút phong trần ngạo khí đó
Những kẻ độc hành mau mỏi gối
Về đâu cũng lặng lẽ như nhau
Đôi khi dâu bể con thuyền ngược
Kiếm chỗ an bình ở chốn nao?
Trần ai một cõi không chân tướng
Cố giữ làm chi một nụ cười?
Đã trót quen chân làm lữ khách
Sá gì mưa nắng hoặc buồn vui?
Nghe nói người xưa bị bẻ bút
Lấy dao khắc đá những chi chi
Ta nay trót lỡ sinh nhầm lúc
Thì đời cứ mặc gió bay đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.