Tú Điếc sưu tầm
Lúc sắp lìa đời, một ông cụ đưa cho đứa con trai độc nhất của mình chiếc đồng hồ cũ kỹ và nói.
- Đây là món đồ quý báu nhất của gia đình ta, nó được truyền từ đời ông nội ta. Nay ta giao lại cho con, con hãy đem bán đi để có tiền vốn mà làm ăn.
Anh con trai nghe bố nói thế liền đem đến tiệm đồng hồ để bán. Họ trả giá một trăm ngàn đồng. Anh không bán, cầm về thưa lại với bố. Hôm sau, anh lại đem đến tiệm cầm đồ. Chủ tiệm chê chiếc đồng hồ quá cổ lỗ sĩ nên chỉ trả giá vài mươi ngàn đồng. Anh lại cầm về. Hôm sau nữa, anh đem chiếc đồng hồ đến bán ở một viện bảo tàng. Tại đây, họ mua với giá vài chục triệu đồng. Lúc về, anh hớn hở khoe với bố. Ông già nhìn anh, ôn tồn bảo:
- Qua việc này con có học được điều gì không?
Anh con trai lặng im. Ông cụ nói tiếp:
- Bố muốn cho con biết, phàm cái gì ở đời cũng đều có giá trị tuyệt đối khí nó ở đúng chỗ, đúng nơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.