Trần Đức Phổ phỏng dịch
Tôi đọc bài thơ “Old and Young” của Francis William Bourdillon (1852-1921) bỗng dưng chợt nhớ đến bài ca trù “Hồng Hồng Tuyết Tuyết” của cụ Nghè Dương Khuê (1839-1902), với những câu như:
Ngày xưa Tuyết muốn lấy ông
Ông chê Tuyết bé, Tuyết không biết gì
Bây giờ Tuyết đã đến thì
Tuy cách diễn đạt khác nhau, nhưng cả hai đã gặp nhau trong ý tưởng, trong nét đa tình của thi nhân.
.
OLD AND YOUNG
By Francis William Bourdillon (1852-1921)
LONG ago, on a bright spring day,
I passed a little child at play;
And as I passed, in childish glee
She called to me, “Come and play with me!”
But my eyes were fixed on a far-off height
I was fain to climb before the night;
So, half-impatient, I answered, “Nay!
I am too old, too old to play.”
Long, long after, in Autumn time—
My limbs were grown too old to climb—
I passed a child on a pleasant lea,
And I called to her, “Come and play with me!”
But her eyes were fixed on a fairy-book;
And scarce she lifted a wondering look,
As with childish scorn she answered, “Nay!
I am too old, too old to play!”
.
TRẺ & GIÀ
Ngày xuân nắng đẹp thuở xa xưa
Trên đường tôi gặp bé chơi đùa
Trong niềm hoan hỉ cô mời gọi,
“Hãy đến cùng chơi với em nào!”
Tầm mắt trông vời tít nẻo xa
Đèo cao đêm vắng ngại xông pha
Thiếu lòng kiên nhẫn nên tôi đáp:
“Tôi chẳng thể chơi, tôi đã già!”
Rồi một mùa thu, lâu rất lâu—
Đôi chân đã mỏi ngại đèo cao—
Qua đồng gặp bé, tôi mời goi:
“Em đến cùng chơi với anh nào!”
Cuốn truyện thần tiên mắt chẳng rời
Chẳng thèm liếc xéo cái thằng tôi
Giọng cô khinh khỉnh đầy non nớt
“Tôi đã già, chẳng thể nào chơi!”
9.12.2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.