Trần Đức Phổ
Khi em mười ba, mười bốn
Như trái me non trên cành
Ta từng đưa mắt nhìn trộm
Khi em mười lăm, mười sáu
Như trái khế vừa ươm ươm
Ta đem gai rào quanh gốc
Chẳng cho đứa nào vào chôm
Khi em mười bảy, mười tám
Đã thành quả thị thơm hương
Ta hằng ngày đọc thần chú
Mong cho thị rớt vào lòng
Nhưng rồi bão giông nghiệt ngã
Thị rơi vào túi người ta
Vườn xưa từ đó hoang vắng
Còn trơ những gốc cây già.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.