Trần Đức Phổ
Tôi đã cùng em tự thuở nào
Ngày thì giỡn nước ở bờ ao
Trèo me, hái ổi nhà hàng xóm
Dưới ánh trăng vàng rủ kéo co
Gái trai lẫn lộn quá vô tư
Mồ hôi ướt áo xem như tắm
Chẳng ngượng vì luôn mãi hét hò
Theo tháng năm, rồi cũng lớn khôn
Em như hương cốm mới thơm giòn
Tôi như lá rụng dần xa cội
Quê nhà ngàn dặm khuất núi non
Trở lại chốn xưa thật nhói lòng
Tìm em chẳng gặp, gặp người chồng
Dắt theo đứa bé chừng mười tuổi
Bảo rằng: “Hãy chào chú đi con!”
Chẳng bể dâu mà cũng đổi thay
Thương câu ly biệt thế gian này
Có ai quay ngược thời gian nhỉ,
Để được chơi đùa trong phút giây?