Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2025

Trần Đức Phổ phỏng dịch

 


 

Thơ của bà Emily Dickinson dùng từ chuẩn mực và súc tích. Bởi vậy dịch thơ bà ra thơ lục bát là đánh mất phong cách của nguyên tác. Nhưng bài thơ dưới đây tôi làm một ngoại lệ. Lý do là bài này theo tôi cảm nhận nó rất trữ tình tuy có chút buồn. Bài thơ như tiếng thở dài về sự quên lãng của thời gian, con người thờ ơ đối với quá khứ, chỉ có thiên nhiên mới hoài niệm ký ức xưa.
.
 
AFTER A HUNDRED YEARS
by Emily Dickinson 
 
After a hundred years
Nobody knows the place, —
Agony, that enacted there,
Motionless as peace.
 
Weeds triumphant ranged,
Strangers strolled and spelled
At the lone orthography
Of the elder dead.
 
Winds of summer fields
Recollect the way, —
Instinct picking up the key
Dropped by memory.
.
 
SAU MỘT TRĂM NĂM 
 
Trăm năm qua, trăm năm qua
Không ai còn nhớ nơi là, – nỗi đau
Từng phen bãi biển nương dâu
Bây giờ tĩnh lặng một màu an yên
 
Cỏ dại ngạo nghễ vươn lên,
Những người khách lạ vô tình dạo qua
Đánh vần dòng chữ cổ xưa
Lẻ loi trên những mộ bia điêu tàn
 
Gió hè từ cánh đồng hoang
Vẫn theo lối cũ lang thang tìm về –
Bản năng hoài niệm cố tri
Nhặt từng ký ức những gì đánh rơi.
 
5/2/2025

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.