Thứ Hai, 13 tháng 4, 2020

Đời Đẹp Có Chi Buồn

Tác giả: Trần Đức Phổ
 
Hơn một thế kỷ trước
Năm mươi lên lão làng
Ta nay gần sáu chục
Vẫn là trai trẻ măng

Một thời từng mơ ước
Làm nhà thơ, nhà văn
Có lúc lại mong được
Trở thành anh giáo viên

Tuổi nhỏ lo chạy giặc
Ít có ngày bình yên
Lớn lên đi quân dịch
Lại bỏ về vượt biên

Những mối tình thơ dại
Vốn không tuổi, không tên
Một lần xa mãi mãi
Nhớ thương, rồi cũng quên

Sớm giã từ sách vở
Không tin tưởng thánh thần
Học nhầm nghề điện tử
Đời thành hệ nhị phân

Tạm dung nơi đất lạnh
Ai cũng bảo tình nồng
Ta đào hoa né tránh
Tình không, tiền cũng không

Ba lăm tuổi cưới vợ
(Vợ trẻ hơn ta nhiều!)
Có duyên thì có nợ
Cội rễ là tình yêu.

Ta trở về cố quận
Cất một mái nhà tranh
Ngày vợ sinh quý tử
Ta lên chức ngon lành

Chuyện ta bà thế sự
Nói bao nhiêu chẳng vừa
Ngày nào chưa ngừng thở
Vẫn là tiên, là vua!

5/4/2020 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.