Mỗi năm cứ độ đêm trừ tịch
Ta lại chong đèn nhớ cố hương
Ngoài kia gió tuyết luôn gào thét
Lòng ta mưa gió cũng khôn lường
Nhớ buổi xa nhà không bạn tiễn
Tháng mười gió bấc lạnh căm căm
Nón cời, áo vá, chân không dép
Lên xe còn sợ lũ công an
Vào Sài gòn, rồi đi Sa Đéc
Xuống tàu đánh cá trốn, vượt biên
Bảy ngày trên biển tưởng đâu chết
Đến Ga-lăng là sướng như điên
Gia-nã-đại mùa đông dài lắm
Chưa từng mơ, cũng chẳng thích đâu
Hai quốc gia lọt vào tầm ngắm
Một Hoa kỳ, một xứ Úc châu
Ghét của nào trời trao của nấy
Lời người xưa y chốc như kinh
Hơn năm rưỡi, lên tàu bốn bảy (1)
Rời đất Sing đáp xuống Lan-đình (2)
Ôi, vất vả nửa đời ly xứ
Ba mươi năm xa cách người xưa
Đêm dõi bóng mình, ta tình tự
Nước xa nguồn khó tránh bụi nhơ?
Biết chừng nào trở về quê mẹ
Ngắm sông Thoa trong ánh nắng chiều
Nằm trên cát, sóng ru nhè nhẹ
Như ngày xưa quá đỗi thương yêu
Mặt trời lên sẽ là năm mới
Rót cho đầy ta chúc riêng ta
Chốn xa lạ nay thành gần gũi
Như quê hương thân hiết chan hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.