Tác giả: Trần Đức Phổ
Em đừng sợ trần gian là quán trọ
Rồi ra đi như kẻ chẳng chung đường
Xuân dẫu ngắn nhưng muôn hoa đua nở
Nên hạ vàng cây trái thoảng đưa hương
Vâng, đời vốn dĩ vô cùng ngắn ngủi
Lắm bão giông và đầy rẫy vô thường
Nhưng đến hẹn là đông tàn xuân tới
Vẫn luân hồi trong thế giới tai ương
Em chớ ngại trần gian là quán trọ
Rồi khép mình trong vỏ ốc cô đơn
Thử trải nghiệm yêu đương và gắn bó
Như hoa thơm cỏ lạ của tâm hồn
Xin cảm tạ trần gian này tuyệt mỹ
Cõi thiên đường nào sánh được đâu em?
Vạn sắc hương và muôn ngàn thi vị
Mỗi sát na đều chứa chất diệu huyền!
9.10.2022
Rồi ra đi như kẻ chẳng chung đường
Xuân dẫu ngắn nhưng muôn hoa đua nở
Nên hạ vàng cây trái thoảng đưa hương
Vâng, đời vốn dĩ vô cùng ngắn ngủi
Lắm bão giông và đầy rẫy vô thường
Nhưng đến hẹn là đông tàn xuân tới
Vẫn luân hồi trong thế giới tai ương
Em chớ ngại trần gian là quán trọ
Rồi khép mình trong vỏ ốc cô đơn
Thử trải nghiệm yêu đương và gắn bó
Như hoa thơm cỏ lạ của tâm hồn
Xin cảm tạ trần gian này tuyệt mỹ
Cõi thiên đường nào sánh được đâu em?
Vạn sắc hương và muôn ngàn thi vị
Mỗi sát na đều chứa chất diệu huyền!
9.10.2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.