Tác giả: Le Tran
Hôm chủ nhật vừa rồi lang thang trên mạng để tìm đọc thơ, tình cờ tôi bắt gặp
bài “Đôi dép” của tác giả Thuận Hóa. Rất thích thú với bài thơ này tôi quyết
định tìm hiểu them về bài thơ và quá ngạc nhiên khi phát hiện ra nó có hai dị
bản của hai tác giả khác nhau. Hầu như hai bài thơ giống nhau đến 80-90%, chỉ
có một số ít câu và từ khác biệt. Bài thơ đó đã làm cho tôi rất xúc động nên
viết bài cảm nhận này. Trước hết mời các bạn đọc qua bài thơ.
Đôi Dép
Tác giả: Thuận Hóa
Thân gởi Công Tằng Tôn Nữ Ý Nhi
(Hy sinh mùa xuân năm 1968, vừa tròn 21 tuổi. Biệt động thành Huế để lại một
đôi dép. Ý Nhi ra đi không bao giờ trở lại. Để lại đôi dép này là nỗi nhớ nỗi
thương).
Vần thơ đầu anh viết tặng cho em
Là vần thơ anh viết về đôi dép
Khi anh nhớ ở trong lòng da diết
Đôi dép tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
Đi làm Cách mạng những nẻo đường xuôi ngược
Từ bắc vào nam cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chung chia sẻ sức người đời chà đạp
Khi vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng... nỗi nhớ Ý Nhi ơi!
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn nhưng không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu một chiếc ở mỗi bên phải trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
Hai chúng mình thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Như anh và em... thương lắm Ý Nhi ơi!
Lời cảm nhận
Tình yêu là đề tài muôn thuở trong thơ ca, khi ta yêu thì những vật dụng thường
nhật của người minh yêu cũng trở nên thân thương gần gũi .Mở đầu bài thơ Thuận
Hóa viết:
Vần thơ đầu anh viết tặng cho em
Là vần thơ anh viết về đôi dép
Khi anh nhớ ở trong lòng da diết
Đôi dép tầm thường cũng viết thành thơ
Trong khổ thơ này tác giả nói rõ lý do vì sao mình sáng tác bài thơ. Người yêu
đã hy sinh (như trong lời đề tặng phía trên ) vì quá nhớ nhung đau khổ trước sự
ra đi của người mình yêu nên nhìn thấy đôi dép còn để lại của nàng mà xúc cảm
tuôn trào thành thơ.
Đoạn thứ 2
Hai chiếc dép gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
Đi làm Cách mạng những nẻo đường xuôi ngược
Từ bắc vào nam cát bụi cùng nhau
Đoạn này tác giả kể về cuộc đời của hai người,hình ảnh ‘hai chiếc dép’ chỉ là
hình tượng hóa mà thôi. Họ sống bên nhau, cùng đi làm cách mạng, cùng nhau xuôi
ngược trên con đường bắc nam tự bao giờ, không ai để ý. Và tự bao giờ họ yêu
nhau họ cũng không xác điịnh được. Ở đây, nhà thơ kể chuyện của hai người thông
qua hình ảnh đôi dép chứ không phải nhân cách hóa đôi dép để nói lên tình yêu
lứa đôi chung chung.
Nếu thay thế những từ ‘đi làm cách mạng/Từ bắc vào nam’ bằng ‘cùng gánh vác/Lên
thảm nhumg’ như một dị bản thì lại khác. Sửa như thế câu thơ trở thành quá khoa
trương, không phải là phong cách của Đôi Dép vốn dĩ lời lẽ bình dân, thuần hậu.
Vả lại nói đôi dép đi “lên thảm nhung” là một hình ảnh không mấy đẹp đẽ, hơn
nữa trông có vẻ hơi kệch cỡm dù là với hình tượng ẩn dụ.
Đoạn thứ 3, 4, 5 & 6
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chung chia sẻ sức người đời chà đạp
Khi vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu một ngày một chiếc mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng... nỗi nhớ Ý Nhi ơi!
Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn nhưng không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Đây là 4 khổ thơ trọng tâm của bài và cũng là những khổ thơ hay nhất. Cuộc sống
lứa đôi của đôi dép, cũng là cuộc sống lứa đôi của tác giả. Họ san sẻ, gắn bó
chung thủy với nhau chia bùi sẻ ngọt.
Đôi Dép là một vật dụng cá nhân hằng ngày thông thường của mỗi người. Chúng bao
giờ cũng có đôi và nhất định phải đủ đôi thì mới hữu dụng. cũng như hai vợ
chồng phải bên nhau bù đắp, bổ khuyết cho nhau thì cuộc sống mới mỹ mãn.
Hình ảnh khắng khít đó đã được tác giả Thuận Hóa xây dựng nên từ một chuyện
tình có thật để nói về lòng chung thủy, sự gắn bó keo sơn của đôi lứa yêu
nhau.Thông qua “Đôi Dép” tác giả gửi gấm tấm lòng của mình với người mình yêu,
bởi vậy bài thơ có sức truyền cảm thật là kỳ diệu. Rồi từ bài thơ một triết lý
đời sống vợ chồng được khẳng định. Đo là tình yêu sâu sắc giữa hai người thì
không ai có thể thay thế được.
Lời thơ rất bình thường, giản dị, không màu mè mà thống thiết thân thương. Nó
được viết ra từ một cảm xúc chân thành tha thiết. Lời thơ tự động trào theo đầu
ngọn bút phát xuất từ tâm tư của tác giả mà không cân phải lên gân, cường điệu
hoặc sắp xếp câu chữ. Toàn bài là một giọng thơ nhất quán, không phô trương,
đẽo gọt.
Ở đoạn 4 có một từ mà dị bản đã sửa mà chúng tôi cho là đã làm giảm mất cái hay
của tác phẩm. Đó là từ ĐI đổi thành từ ĐỜI trong 2 câu thơ sau:
Giống nhau lắm nhưng người ĐI sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Dị bản:
Giống nhau lắm nhưng người ĐỜI sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
Theo mạch thơ, đó là tâm tư, cảm xúc của “người trong cuộc” họ sẽ biết, sẽ hụt
hẫng như thế nào khi thiếu vắng người kia. Đó là cái thụ cảm của “đương sự”.
nếu thay ĐI bằng ĐỜI, thì là ngoại nhân đánh giá về họ (đôi dép), điều này làm
giảm đi ý nghĩa của 2 câu thơ . Vì họ có phải một đôi hay không dưới con mắt
của người đời không quan trọng, cái họ quan tâm là cảm giác của họ với nhau có
là một đoi hay không ! cái cảm nhận ấy được truyền đạt qua người mang Đôi Dép !
Hai câu kết:
Chỉ còn một là không còn gì hết
Như anh và em... thương lắm Ý Nhi ơi!
Đọc hai câu cuối này thật là cảm động đến rơi lê ! Một mất mác, một sự vỡ đôi,
một tiếng nấc bi ai, nghẹn ngào, không gì bù đắp, không gì đau khổ hơn !
Thương lắm ! Xót xa lắm !
Người ơi !
KẾT LUẬN
Đôi Dép quả là một bài thơ hay. Nó hay bởi vì chính bài thơ là một chuyện tình
có thật rất cảm động. Từ cái thật đó được nhà thơ mượn hình ảnh đôi dép (là di
vật của người yêu) để thổ lộ tâm tư, tình cảm của mình. Rồi từ cái tâm tư tình
cảm của một chuyện tình đôi dép nó quay trở lại với đời sống và trở thành một
chuẩn mực cho tình yêu lứa đôi mà ai cũng công nhận là thủy chung, son sắt, có
trước có sau, một mơ ước của nhiều cặp tình nhân.
Với cái ý tưởng đôi dép có đôi, không thể thiếu một trong hai thì cũng không có
gì mới lạ, cao siêu để làm nao lòng người đọc nếu như không có cái tâm và cái
tình gửi gấm vào đo. Nhưng bài thơ trên được viết ra từ cảm xúc thật, hình ảnh
thật nên không có chút gì là gượng gạo là giả tạo cả. Nó bình dị như cuộc sống
đời thường không dùng từ văn hoa bóng bẩy, không ly kỳ, lãng mạn nhưng đi sâu
vào lòng người đọc nhờ cái tâm, cái tình của nhà thơ.
Tóm lại với lời thơ mộc mạc, dễ hiểu kết hợp sự lồng ghép tài tình tâm sự cua
chính mình vào chuyện tình đôi dép tác giả Thuận Hóa đã cho chúng ta một bài
thơ thật tuyệt vời và sâu sắc về tình lẫn ý .
Bài viết này chỉ là cảm nhận riêng hoàn toàn chủ quan của Le Tran,
tất nhiên với kiến văn và khả năng cảm thụ hạn hẹp của mình thì sai sót hay
phiến diện không thể nào tránh khỏi. Rất mong các bác chỉ điểm và lượng thứ
cho. Đa tạ !
June 07, 2017
_______
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.