Tác giả: Trần Đức Phổ
Em mang tặng tôi bức tranh lõa thể
Một nữ nhân đã che khuất mặt mày
Những đường nét lõm, cong... ô ma mỵ
Vừa thoáng nhìn hồn tôi đã thấm say
Phải, nữ nhân luôn cao sang nhờ lụa
Và nõn nà, diễm lệ lúc hoang sơ
Trong nóng bỏng nhiệt tình như ngọn lửa
Ngoài êm đềm, như suối mát trong thơ
Những khoảng lộ của mông, eo, lưng, ngực...
Những gam màu sáng/tối ẩn/phô
Chợt nhìn qua đã vô cùng quen thuộc
Từng tấc li có nhầm lẫn bao giờ?
Tranh em tặng từ hai mươi năm trước
Cả cuộc đời vẫn ngắm chẳng thờ ơ!
Mar. 14, 2021
Một nữ nhân đã che khuất mặt mày
Những đường nét lõm, cong... ô ma mỵ
Vừa thoáng nhìn hồn tôi đã thấm say
Phải, nữ nhân luôn cao sang nhờ lụa
Và nõn nà, diễm lệ lúc hoang sơ
Trong nóng bỏng nhiệt tình như ngọn lửa
Ngoài êm đềm, như suối mát trong thơ
Những khoảng lộ của mông, eo, lưng, ngực...
Những gam màu sáng/tối ẩn/phô
Chợt nhìn qua đã vô cùng quen thuộc
Từng tấc li có nhầm lẫn bao giờ?
Tranh em tặng từ hai mươi năm trước
Cả cuộc đời vẫn ngắm chẳng thờ ơ!
Mar. 14, 2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.