Tác giả: Trần Đức Phổ
Con gái người xưa ví với hoa
Nhưng riêng cha mẹ vẫn xem là
Món quà lớn nhất trời ban tặng
Lúc con chào đời khóc oa oa
Bé nhất cho nên nội ngoại yêu
Thường ngày nhõng nhẽo bị anh trêu
Cứ hay méc mẹ... đòi quà vặt
Dỗi chuyện không đâu để được chìu
Năm nay mười bảy tuổi đời xanh
Không cần son phấn cũng tươi xinh
Nhưng còn khờ khạo, ngây thơ lắm
Chỉ biết siêng năng chuyện học hành
Sinh nhật mõi năm được mở qùa
Bạn bè sum họp đủ gần xa
Năm nay Covid không người tới
Chỉ có vần thơ của chính ba
Chúc con sinh nhật vạn điều may
Luôn luôn hạnh phúc cả đời này
Khiêm tốn, tự tin và mạnh mẽ
Sẵn sàng chào đón một tương lai
Nhưng riêng cha mẹ vẫn xem là
Món quà lớn nhất trời ban tặng
Lúc con chào đời khóc oa oa
Bé nhất cho nên nội ngoại yêu
Thường ngày nhõng nhẽo bị anh trêu
Cứ hay méc mẹ... đòi quà vặt
Dỗi chuyện không đâu để được chìu
Năm nay mười bảy tuổi đời xanh
Không cần son phấn cũng tươi xinh
Nhưng còn khờ khạo, ngây thơ lắm
Chỉ biết siêng năng chuyện học hành
Sinh nhật mõi năm được mở qùa
Bạn bè sum họp đủ gần xa
Năm nay Covid không người tới
Chỉ có vần thơ của chính ba
Chúc con sinh nhật vạn điều may
Luôn luôn hạnh phúc cả đời này
Khiêm tốn, tự tin và mạnh mẽ
Sẵn sàng chào đón một tương lai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.