Trần Đức Phổ
Anh cũng muốn học đòi kẻ trước
Đem thơ mình in sách, tặng em
Khi tuổi già em ngồi mở đọc
Nhưng em ạ, trần gian cát bụi
Với tháng ngày vạn vật thành tro
Những thành quách chẳng hề trụ nỗi
Huống hồ chi là cuốn tình thơ
Thu nhớ anh em ngồi bên cửa
Ngắm lá rơi như những ngôn tình
Đông lạnh lẽo em nhìn ngọn lửa
Là ý thơ rực rỡ lung linh
Mùa xuân đến hoa thơm, cỏ biếc
Tiếng thơ anh theo gió bay về
Đêm tháng hạ dế mèn rả rích
Là anh ngâm thi khúc em nghe
Thơ của anh chẳng in thành sách
Hòa vào trăng, vào gió, mây trời
Nếu có thể anh xin được khắc
Vào tim em hai chữ: “Yêu Người!”