Truyện ngắn
Tiếng loa phóng thanh chốc chốc lại vang lên giọng của một người đàn ông khô khan và cộc cằn như ban lệnh:
Buổi
trưa mùa hạ ở cái xóm bãi ngang ven biển không có lấy một làn gió. Mấy
khóm tre uể oải rủ ngọn đứng im lìm. Trên nhánh cây sầu đông tiếng loa
rè rè hòa lẫn với tiếng ve rỉ rả tạo thành một bản hòa tấu hổ lốn, nhức
cả óc. Đang thiu thiu ngủ trưa người trong xóm 8 bỗng giật mình tỉnh
giấc. Trẻ con nằm trong võng ré lên. Có tiếng ru hời ngáy ngủ, rồi tiếng
khóc lại im bặt.
Dưới
gốc xoài, trước sân nhà Quấc, một người đàn ông cao to, tuổi trạc ba
mươi, mặc bộ đồ bà ba đen, trên vai khoác khẩu AK 47, đang đi đi lại
lại. Lưng áo ướt mồ hôi từng vạt. Mặt mũi hắn cau có, trên trán cũng mồ
hôi nhễ nhại. Miệng lầm bầm điều gì không rõ, hình như đang chửi thề
văng tục một thứ gì đó. Đang đi hắn chợt ngừng lại móc trong túi áo ra
bao thuốc lá Vàm Cỏ, lấy một điếu châm lửa, rít một hơi dài. Hắn đưa bàn
tay trái có cái vết chàm thâm sì chiếm gần hết cả mu bàn tay lên quẹt
mồ hôi trán. Một thanh niên từ trong nhà bước xuống bậc tam cấp, tay
xách khẩu CKC, cái báng gỗ lên nước bóng loáng, nổi bật những đường vân
đỏ au, vừa đi về phía hắn vừa cất tiếng hỏi:
- Chưa ai đến sao anh Tư?
-
Đ.M. Tụi nó chết đâu hết rồi, loa kêu từ nãy giờ mà chẳng thấy mặt mũi
đứa nào. – Hắn nói xong nhổ toẹt một bãi đờm dãi, xuống nền đất trước
mặt.
- Chắc tụi nó đang ngủ trưa nên chưa kịp đến đấy thôi. Ta chờ thêm một lát nữa.
-
Đ.M. Ban đêm làm cái con c*t gì mà ban ngày ngủ trưa? – Tư Beo nói xong
đến dựa vào gốc xoài, khẩu AK hạ xuống khỏi vai, đem dựng trước mặt.
Hai tay cầm lấy nòng súng như người già cầm cái gậy. Anh thanh niên vội
chạy vào nhà mang ra một cái băng ngựa gỗ (băng ghế dài) để dưới bóng
xoài và mời mọc.
- Anh ngồi đây!
Tư
Beo chễm chệ ngồi xuống băng ghế, nhả khói phì phèo. Chừng mười lăm
phút sau, từ ngoài cổng lục rục năm sáu thanh niên tiến vào. Trên vai
mỗi người đều mang súng tiểu liên AK 47 hoặc CKC, đầu mũi súng chúc
xuống đất, báng súng chổng lên trời. Đến dưới gốc xoài, trước mặt Tư
Beo, cả bọn cất tiếng chào đồng thanh:
- Chào xã đội trưởng!
Chào xong họ đứng vòng quanh Tư Beo. Một thanh niên cất giọng rụt rè, hỏi:
- Có chuyện gì dzậy anh Tư?
Tư
Beo liếc qua cả bọn một lượt, không thèm trả lời người vừa hỏi. Hắn
đứng lên, vênh mặt, chìa cái cằm lún phún râu, cất giọng nghiêm trang,
hô to:
- Tất cả xếp hàng một!
Mấy
anh thanh niên mới đến cùng với Quấc đứng xếp thành một hàng dọc trước
mặt Tư Beo. Chờ cho đám du kích dưới quyền đứng ngay ngắn, chỉnh tề, Tư
Beo nói giọng đầy vẻ trịnh trọng.
-
Các đồng chí du kích xóm 8 thân mến! Hôm nay đảng, nhà nước và nhân dân
giao phó cho các đồng chí một nhiệm vụ vô cùng quan trọng và đặc biệt.
Các đồng chí có biết đó là nhiệm vụ gì không? – Hỏi xong hắn tằng hắng
mấy tiếng rồi nói tiếp, dường như cũng không cần nghe câu trả lời của
những anh du kích tuổi mới đôi mươi đang đứng im phăng phắc lắng nghe. –
Tui vừa nhận được báo cáo từ các chủ rạng mành sơn rằng là bọn thanh
niên từ đảo Lý Sơn vào vùng biển xóm ta cho nổ mìn đánh bắt cá bừa bãi,
gây mất trật tự an ninh và thiệt hại kinh tế cho đồng bào ta. Vì thế
nhiệm vụ của các đồng chí bữa nay là phải đuổi cổ bọn chúng đi để bảo vệ
yên bình cho các rặng san hô của chúng ta. Các đồng chí nghe rõ chưa?
Có tiếng đáp rân:
- Dạ, rõ!
Tư Beo nói tiếp:
-
Mấy lần trước các chủ ghe mành đã đuổi cổ bọn chúng đi. Nhưng bọn này
lì lợm, không chưà thói trộm cắp xấu xa nên vài hôm sau là quay trở lại.
Lần này các đồng chí phải mạnh tay. Nếu cần khi tôi ra lệnh nổ súng thì
các đồng chí phải tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh. Kẻ nào bất tuân sẽ xử
nghiêm theo quân pháp. Rõ chưa? – Nói đến đây nét mặt của Tư Beo đanh
lại. Mắt hắn long lên như đang đứng trước kẻ thù.
- Dạ, rõ, thưa đồng chí xã đội trưởng!
Tư Beo vừa ý lắm. Mặt y giãn ra. Hắn nhìn thẳng vào đám đồng chí của mình và ra lệnh:
- Tốt! Bây giờ các đồng chí hãy theo tôi đi làm nhiệm vụ. Xuất phát!
Tư
Beo nói xong tiến lại bên gốc xoài xách chiếc loa cầm tay sử dụng pin
nãy giờ đang để chỏng chơ cạnh mấy cái rễ xoài lồi lên trên mặt đất nên
không ai để ý. Hắn khoác súng lên vai, dẫn đầu đám du kích tiến ra ngõ.
Theo con đường chính trong xóm họ đi về phía biển.
Toán
du kích ra đến bãi biển. Tư Beo cho trưng dụng ngay một chiếc ghe mành,
hô hào cả bọn khẩn trương đẩy xuống nước. Đang là giữa trưa hè oi ả mà
được lội xuống biển, cảm giác dễ chịu hẳn lên, trông ai cũng tươi tỉnh.
Mùa này nước cạn. Từng con sóng nhỏ vỗ bờ lăn tăn. Đó đây có vài người
cào chang chang, chang chép. Ngoài khơi xa vài ba chiếc ghe nhỏ loanh
quanh chỗ cây chà mành sơn. Toán du kích đẩy chiếc ghe vừa tới chỗ nước
sâu thì nghe tiếng Tư Beo la toáng lên:
- Đ.M. tụi nó kéo neo bỏ chạy rồi! Nhanh lên! Nhanh lên tụi bây!
Đám
dân quân trẻ nín thở, gồng mình lấy sức mà đẩy, rồi vội vàng nhảy lên
ghe, chộp nhanh lấy những cây chèo đã gay sẵn, chèo cật lực. Chiếc ghe
rẽ sóng lướt đi vùn vụt, nhắm mấy con thuyền đang hối hả kéo neo mà lao
tới. Tư Beo cầm cái loa đưa lên kêu gọi.
-
A lô… A lô… chúng tôi là du kích xã Bằng An đang làm nhiệm vụ tuần tra.
Yêu cầu những chiếc ghe đang kéo neo hãy ngừng lại, đứng yên tại chỗ để
chúng tôi đến kiểm tra.
Giọng
của Tư Beo léo nhéo, tan loãng vào trời nước mênh mông. Chẳng biết
người trên những chiếc ghe nhỏ kia có nghe được hay không. Nhưng chắc họ
đã nhìn thấy toán du kích mang súng ống hăm hở tiến về phía họ nên vội
vã chặt dây neo, quay mũi ghe nhắm hướng bắc mà chèo. Ghe của những
người kia nhỏ lại không có lưới chài gì nên lướt đi trên mặt biển như
bay. Thấy vậy Tư Beo giơ loa về phía họ la lớn.
- Đứng lại! Đứng lại ngay lập tức!
Hai
chiếc ghe trước mặt vẫn rẽ sóng lướt đi như kình ngư, mặc xác cho tên
xã đội trưởng kêu gào. Không ghìm được cơn giận dữ Tư Beo chửi thề ong
óng:
- Đ.M. không đứng lại tao bắn!
Những
người trên hai chiếc ghe phía trước vẫn không ngừng tay chèo. Tư Beo ra
lệnh cho một anh du kích nãy giờ đang đứng kế bên, không phải chèo
chống gì.
- Quấc! mày bắn đi!
- Bắn thật sao anh Tư? – Quấc dớn dác hỏi lại.
- Đ.M. Chứ còn giả nữa à? Mau!
Quấc
đưa khẩu CKC lên nhắm người chèo sau lái của chiếc ghe đang chạy đằng
trước bóp cò. Đoàng! Đoàng! Hai phát đạn nổ chát chúa. Một tia lửa đỏ
lóe ra từ nơi nòng súng. Đàn hải âu kêu lên kinh hãi, vỗ cánh nhắm
phương nam mà bay đi. Trong bờ mấy người đàn ông đàn bà ngừng tay cào
ốc, đưa mắt ngó ra biển.
Bắn
xong hai phát súng, hồn vía của Quấc hình như cũng theo đầu đạn mà bay
đi đâu mất. Anh ta ngồi bệt xuống sàn ghe. Bên tai nghe Tư Beo cằn nhằn.
- Trật lất! Đ.M. Bắn dở như hạch.
Nghe
Tư Beo nói vậy trong bụng Quấc mừng rơn. Hắn nghĩ may mà ta chưa giết
người. Quấc là một thanh niên nhút nhát, con trai độc nhất trong một gia
đình có chín chị em. Vì thế từ nhỏ đến lớn hắn chỉ chơi bời lêu lổng
chớ chẳng thèm học hành hay làm lụng thứ chi. Bà mẹ hắn xem hắn như hủ
mắm treo đầu giàn, chưa bao giờ nói nặng lời với hắn. Sợ hắn bị bắt đi
nghĩa vụ quân sự trong thời buổi chiến tranh liên miên với Khơ-me, với
Tàu nên bà cho hắn tham gia du kích, một kiểu đi lính địa phương. Từ
trước đến nay Quấc chỉ toàn bắn đạn mã tử khi tập luyện chứ chưa hề bắn
đạn thật bao giờ. Hôm nay là lần đầu tiên hắn bắn đạn thật mà lại nhắm
bắn vào người nữa nên bắn xong hắn sợ muốn vãi đái.
Tư
Beo đưa cái loa cho Quấc cầm, chàng trai đỡ lấy như cái máy. Tên xã đội
trưởng chộp ngay khẩu CKC của Quấc nâng lên, hướng đầu ruồi ngắm vào
bắp đùi của người chèo chiếc ghe phía trước, rồi giục.
-Tụi bây chèo nhanh lên.
Bọn
du kích ra sức chèo. Tư Beo chờ cho chiếc ghe lao lên một quãng nữa cho
vừa tầm đạn. Hắn nín thở, bóp cò. Đoàng! Đoàng! Cùng lúc với tiếng
súng, toán du kích nghe có tiếng người rú lên thất thanh. Liền đó, người
chèo lái chiếc ghe phía trước gục ngay xuống như một cây chuối bị chặt
ngang. Nhưng chiếc ghe phía trước vẫn không ngừng lại. Một người khác
đưa tay cầm ngay lấy cây chèo lái, anh ta đứng vào chỗ người vừa trúng
đạn tiếp tục chèo. Tên xã đội trưởng lại đưa súng lên. Bọn du kích đồng
thanh la lớn.
- Thôi! Anh Tư, đừng bắn nữa! Chết một người rồi kìa!
Cả
bọn quát xong, buông lơi tay chèo. Chiếc ghe chạy chậm dần rồi dừng lại
giữa khoảng trời nước mênh mông. Tư Beo gương mặt đỏ gay. Đôi mắt long
lên sòng sọc. Trông hắn như một con dã thú đang say mùi máu tanh. Quấc
đứng dậy giằng lấy cây súng của hắn, và rên rĩ.
- Chết người rồi, làm sao bây giờ đây?
Tư
Beo vẻ mặt lầm lì không nói một lời. Chiếc ghe trước mặt đã chạy xa tít
tắp. Hắn khoát tay ra hiệu cho quay mũi ghe vào bờ. Toán du kích mặt
mày phờ phạc, thất thần như một toán quân thua trận. Quần áo ướt sũng mồ
hôi và nước mặn. Tư Beo ngồi phệt xuống sàn ghe. Cái vẻ hùng hổ, cuồng
ngạo của hắn tan biến đâu mất. Hắn cúi gục mặt, đôi mắt nhắm nghiền,
vầng trán nhắn tít như đang toan tính điều gì lung lắm trong đầu.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.