Thứ Tư, 13 tháng 10, 2021

Bi Văn Dịch Covid Sài Thành

Tác giả: Trần Đức Phổ 

(Nhái theo Văn Tế Nghĩa Sĩ Trận Vong Lục Tỉnh)

.
Hỡi ôi!
Tiếng đồn dịch bệnh lo xa;
Thói giữ vệ sinh làm gốc.

Xuân trước con Wuhan tràn qua biên giới, dịch cúm được khống chế tài tình ;
Hạ này dân Annam mắc nạn cả nước, đường sá bị cấm ngăn ngang dọc.

Ngoài hai trăm quốc gia đang ngợi câu ‘ổn định', dân nhờ vaccine đặng lẽ sống vui;
Trong sáu bốn tỉnh thành sao còn chữ ‘lây lan’, người vì covid rủ nhau chết gục!

Các bậc sĩ nông công thương, liền mang tai với chủng Delta;
Mấy nơi thành phố xã thôn, đều mắc hại cùng loài Virus .

Bọn quan tham quen theo đường cũ, húng hiếp ngặt nghèo;
Bầy dân đen mất nghề xưa, vô cớ chịu cực.

Phạt kẻ ra đường mua đồ ăn thức uống, dẫu nài nỉ xin tha;
Trói người tại cửa để thử nghiệm kiểm tra, dù vẫy vùng than khóc.

Trải mấy tháng ròng rã khốn khó, trẻ già kẻ chết người đau nào xiết đếm tên;
Đem ba thuốc tầm phào chích choách, lớn nhỏ hồn bay phách tán thảy đều sợ sốc.

Người dân đổ lệ lâu ngày;
Bác sĩ gồng mình hết sức.

Đành những kẻ cha thù anh oán, nhảy vòng báo ứng đã cam;
Cực cho người vợ góa con côi, gây đoạn thảm sầu khôn dứt.

Man mác trăm chiều tâm sự, sống những lo dịch mãi chửa tan;
Phôi pha một mảnh hình hài, thác chẳng biết ai đem đi đốt?

Nghĩ nỗi “về quê”, ruộng khô nương cháy nhiều kẻ khóc than;
Tưởng câu “bám phố”, tiền hết việc thôi lắm người thổn thức.

Trời hỡi trời!
Lòng đã quyết, rời bỏ thành thị đi gấp cho nhanh ;
Tiếng còn mang, trở lại cố hương bắt ngay đem nhốt .

Tốp cỡi xe đoàn đi bộ, vạn người suy nghĩ không hai;
Ra miền Bắc xuống miền Tây, ngàn năm xảy ra chỉ một?

Ôi!
Tủi phận mong manh;
Căm loài khuẩn độc.

13/10/2021

____________

Đây là thơ nhái nên nhiều câu được chép nguyên văn hoặc một phần từ
bài Văn Tế Nghĩa Sĩ Trận Vong Lục Tỉnh.

 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.