Tác giả: Trần Đức Phổ
Em ích kỷ là tình nào cũng mất
Bởi thương yêu còn tùy thuộc vào
mình
Cõi trần ai vạn vật cứ lung linh
Và thiên hạ vẫn hồn nhiên tình tự
Em ích kỷ dụng tâm chia ngôi thứ
Là con tim khô héo chẳng còn chi
Rồi một ngày người giũ áo ra đi
Lúc hờn giận nẩy mầm như lẽ sống
Em ích kỷ là bầu trời hết rộng Trái đất xanh thiếu vắng cả loài người
Mùa xuân về cũng thiếu những hoa
tươi
Cả nhân loại chẳng có gì trân quý
Em ích kỷ đời mất nhiều gia vị
Lửa chẳng nồng, hương chẳng đượm bên
anh
Mắt ghen hờn không còn đẹp long lanh
Đường thiên lý sẽ cô đơn vạn thuở
Nếu đã biết trong nghĩa tình chồng vợ
Là bao dung , an ủi nỗi niềm đau
Thì cuộc đời luôn êm ả, tười màu
Khi xa cách càng gợi lòng nhung nhớ
Em ích kỷ bởi vì em lo sợ
Tháng năm dài thiếu vắng bóng người
thương
Cảnh lẻ loi làm phai nhạt má hường
Lời thề ước không thiên trường địa
cửu
Niềm ái ân nhạt mùi như men rượu
Vị nồng nàn không ấm nỗi lòng em
Tâm muộn phiền đâu muốn để người xem
Nên che giấu dưới bờ mi khô lệ
Đã xa rồi những tháng ngày son trẻ
Thì em ơi, ghen ghét khổ nhau thôi
Hãy thứ tha và vui chuyện lứa đôi
Năm tháng cũ đừng bao giờ nhắc lại
Đừng ích kỷ như cái thời tuổi dại
Hãy khơi nguồn hạnh phúc của mai sau
Từ hôm nay cho đến lúc bạc đầu
Yêu khắng khít như chưa hề oán trách
Đường tình duyên có đắng cay thử
thách
Càng gập ghềnh càng trân trọng tình
em
Anh lắng nghe chia sẻ mọi nổi niềm
Chỉ duy nhất mong em Đừng Ích Kỷ.
August 5, 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.