CHÚT DUYÊN VĂN TỰ VỚI THI SĨ LUÂN HOÁN
Trong friendlist Facebook, tôi vinh hạnh được kết bạn với khá đông nhà thơ nhà văn. Có nhiều vị trong số ấy, tôi may mắn được đọc thơ văn và biết đến tên tuổi của họ từ mấy mươi năm về trước. Có những người tôi chỉ vừa mới biết khi có Facebook. Tất cả đều tài hoa đáng cho tôi ngưỡng mộ và học hỏi. Trong các vị này, đặc biệt tôi có một chút duyên với thi sĩ Luân Hoán. Thế nên hôm nay tôi xin kể một vài mẩu chuyện mà tôi đã hân hạnh được làm quen với ông.
Năm 1990 Đại hội Văn bút Việt nam Hải ngoại lần thứ III được tổ chức tại Montreal. Nhà thơ Khải Chính Phạm Kim Thư đi dự Đại hội với tư cách đại diện cho Văn Bút Ontario. Đường từ London đến Montreal khá xa, lái xe phải mất cả tám giờ đồng hồ, nên ông rủ tôi tháp tùng cho vui. Chúng tôi đến vào buổi chiều hôm trước đại hội. Tại Đây chú Phạm Kim Thư giới thiệu cho tôi biết nhà văn Trà Lũ, Khải Minh, Diệp Chu Xẽ (Thư Sinh Quằn Quại)... Hai người sau chỉ lớn hơn tôi dăm ba tuổi vì thế dễ trở nên thân thiết. Diệp Chu Xẽ đang học lớp Cao đẳng Mỹ thuật. Khải Minh đã đi làm nên cuối tuần rảnh rỗi chở tôi dạo quanh Montreal. Một lần, sau khi đến đồi Mount Royal và dạo qua các con phố, Khải Minh hỏi tôi:
- Chú (em) có biết nhà thơ Luân Hoán không?
- Em chỉ đọc thơ bác ấy trên Làng Văn và Sóng.
- Tôi chở chú đến nhà ông ấy chơi nhé!
- Nhưng em không quen bác ấy!
- Đừng lo! Có mình mà!
Thế là anh ta chở tôi thẳng đến nhà thi sĩ. Hôm ấy chỉ thấy có mỗi mình bác Luân Hoán ở nhà. Ông dáng người hơi gầy, đúng là mẫu người thi nhân như tôi nghĩ, nhưng khỏe mạnh. Đặt biệt đôi mắt rất sáng, khiến tôi cũng hơi rụt rè mỗi khi nhìn thẳng vào mắt ông. Thi sĩ và Khải Minh nói chuyện. Tôi ngồi im, dựa ghế sô pha mà nghe, hỏi gì trả lời nấy chứ chẳng biết nói chi khác.
Chúng tôi ghé chơi chừng hai mươi phút rồi đi. Bác Luân Hoán chắc chắn chẳng biết tôi là ai. Nhưng với tôi, lần đầu tiên được gặp mặt một thi sĩ đã thành danh từ lâu thì vinh hạnh lắm. Tôi ghi nhớ mãi và nghĩ bụng nếu có dịp sẽ viết ra để khoe cùng mọi người. Lúc ra về Khải Minh còn nói sẽ chở tôi đến thăm viếng những văn thi sĩ khác mà anh biết.
Ngày thứ hai của Đại hội, không biết hậu trường có chuyện gì xảy ra mà kết quả kỳ Đại hội lần này bế mạc sớm hơn dự định một ngày. Thế là chuyện cho tôi quen biết các văn thi sĩ Montreal của Khải Minh cũng tan theo đại hội. Tiếc thật!
Năm 2017, trên Facebook tôi tình cờ thấy có nick Luân Hoán. Tò mò tôi vào xem thử có phải là nhà thơ Luân Hoán ở Montreaal không. Quả nhiên không sai! Tôi liền gửi lời kết bạn. Chỉ là gửi cầu may chứ không có nhiều hy vọng được chấp nhận. Bởi vì Facebook tôi lúc đó không dùng tên thật, ảnh đại diện là cháu tôi. Bạn bè toàn những người trẻ tuổi, chỉ có vài người biết làm thơ. Thật không ngờ lời ngỏ xin kết bạn được thi sĩ chấp nhận. Tôi rất vui! Ngày nào cũng đọc bài bác ấy viết. Một hôm, tôi đọc được thông báo sẽ cho in tuyển tập “Thơ Việt Đầu Thế Kỷ 21”. Tôi đánh bạo chọn lấy 5 bài thơ ôn hòa nhất, không có chính chị chính em gì của tôi gửi tham dự cầu may. Không ngờ cả 5 bài đều được chọn in. Thú thật, tôi rất vui sướng vì lần đầu tiên được góp mặt trong một tuyển tập danh giá như thế, lại do một thi sĩ kỳ cựu như bác Luân Hoán làm chủ biên. Sách in ra, tôi mua ngay một cuốn để khoe cùng gia đình và bạn bè.
Cũng nhờ qua trang Facebook Luân Hoán mà tôi biết đến trang Thư Viện Sáng Tạo của thi sĩ Bắc Phong. Nhà thơ Bắc Phong tôi đã nghe tiếng từ thời anh cho ra mắt tập “Chính Khí Ca”. Tôi liên lạc, gửi bài cho anh, và cũng đã được anh ưu ái cho đăng thơ hàng tuần trên Sáng Tạo, mãi đến ngày trang này đình bản.
Kết bạn với thi sĩ Luân Hoán lâu ngày tôi càng quý trọng ông hơn. Vì tôi biết được rằng ông đã sống ở Quảng Ngãi một thời gian, xem nơi ấy như là quê hương thứ hai, và ông cũng đã từng đổ xương máu trên mảnh đất nghèo quê tôi. Tôi là lớp hậu bối tập tò thơ văn không có cửa để nhận xét hay viết về văn thơ của ông, chỉ xin ghi lại mấy chuyện nho nhỏ do cơ duyên mà có dịp được kết bạn Phây với một cây đại thụ trong làng thi ca. Thơ của ông hay dở thế nào nhiều người đã biết và viết, tôi có thêm vài dòng cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, không khéo lại làm hư cả bức họa nên xin ngưng ở đây.
London 3.9.2022
Trần Đức Phổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.