Tác giả: Trần Đức Phổ
Đêm vắng em trọc trằn càng thêm nhớ
Mùi tóc thơm là món thuốc an thần
Anh đã nghiện từ thời còn rất trẻ
Thuở chúng mình vừa tính chuyện trao thân
Tháng năm qua, tóc đổi thay dài ngắn
Cả sắc màu cũng chẳng được như xưa
Hết óng ả, mượt mềm, phơi gió nắng
Vẫn ủ hương bồ kết tự bao giò
Những sợi tóc như tơ lòng em đó
Quấn hồn anh chặt hơn những sợi thừng
Anh thua cuộc để có em làm vợ
Chẳng dại gì chạy trốn tấm tình chung
Những sợi tóc mảnh mai mà kỳ diệu
Mà ngọt ngào, mà quyến rũ lạ ghê
Anh chải, vuốt bao lần nên chợt hiểu
Tóc vợ hiền mầu nhiệm vạn bùa mê
Lúc vắng em, gối vẫn thơm mùi tóc
Áp mặt vào cảm nhận chút dư hương
Không yếu đuối mà rưng rưng muốn khóc
Em xa rồi biết có nhớ anh không?
28/12/2021
Mùi tóc thơm là món thuốc an thần
Anh đã nghiện từ thời còn rất trẻ
Thuở chúng mình vừa tính chuyện trao thân
Tháng năm qua, tóc đổi thay dài ngắn
Cả sắc màu cũng chẳng được như xưa
Hết óng ả, mượt mềm, phơi gió nắng
Vẫn ủ hương bồ kết tự bao giò
Những sợi tóc như tơ lòng em đó
Quấn hồn anh chặt hơn những sợi thừng
Anh thua cuộc để có em làm vợ
Chẳng dại gì chạy trốn tấm tình chung
Những sợi tóc mảnh mai mà kỳ diệu
Mà ngọt ngào, mà quyến rũ lạ ghê
Anh chải, vuốt bao lần nên chợt hiểu
Tóc vợ hiền mầu nhiệm vạn bùa mê
Lúc vắng em, gối vẫn thơm mùi tóc
Áp mặt vào cảm nhận chút dư hương
Không yếu đuối mà rưng rưng muốn khóc
Em xa rồi biết có nhớ anh không?
28/12/2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.