Tác giả: Trần Đức Phổ
Trót lỡ dại nên quen mùi xướng họa
Không phun châu, không nhả ngọc như ai
Không hoa mỹ, không tỉa cành, xén lá…
Thơ nông dân chứ nào phải thiên tài
Chân thiện mỹ vốn không cần mưu tính
Rút ruột tằm đâu chấp nhất được thua
Lời mộc mạc nhưng cũng đầy bản lĩnh
Không ngã nghiêng như sậy ngã theo mùa
Đường thơ dạo cũng du dương nhã nhạc
Cũng ngọt ngào, tha thiết giống tình ca
Nhưng có lúc bỗng quay cuồng bão táp
Đời với thơ đâu mãi mãi thuận hòa
Đường thơ vẫn nặng lòng cùng trăng gió
Vẫn không màng khách giá áo túi cơm
Sẽ có lúc non cao duyên kỳ ngộ
Gặp bên đường rực rỡ đóa hoa thơm!
March 28, 2018
Không phun châu, không nhả ngọc như ai
Không hoa mỹ, không tỉa cành, xén lá…
Thơ nông dân chứ nào phải thiên tài
Chân thiện mỹ vốn không cần mưu tính
Rút ruột tằm đâu chấp nhất được thua
Lời mộc mạc nhưng cũng đầy bản lĩnh
Không ngã nghiêng như sậy ngã theo mùa
Đường thơ dạo cũng du dương nhã nhạc
Cũng ngọt ngào, tha thiết giống tình ca
Nhưng có lúc bỗng quay cuồng bão táp
Đời với thơ đâu mãi mãi thuận hòa
Đường thơ vẫn nặng lòng cùng trăng gió
Vẫn không màng khách giá áo túi cơm
Sẽ có lúc non cao duyên kỳ ngộ
Gặp bên đường rực rỡ đóa hoa thơm!
March 28, 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.