Có
lẽ hầu như những người hiện nay tuổi từ sáu mươi trở lên ai ai cũng đã từng một
thời gửi và nhận những lá thư tình. Cho dù những lá thư ấy được cất giữ cản
thận hàng ba bốn chục năm hay bị xé bỏ đi ngay tức khắc cũng đều là những kỷ niệm
của một thời khó quên. Riêng tôi, lúc nhỏ đã được tiếp cận với những bức thư
tình từ rất sớm, mặc dù chỉ là làm nhiệm vụ bồ câu đưa thư.
Mẹ
tôi có nhiều cô con gái. Nhưng khi tôi bảy, tám tuổi thì chị Hai, chị Ba tôi đã
đi lấy chồng. Chị Tư mất từ hồi còn bé. Lúc đó chị Năm là lớn nhất trong nhà.
Chị có mái tóc dài ngang lưng đen mượt hơi dợn sóng, sống mũi dọc dừa, và đôi
mắt to sáng long lanh. Vóc người thon gọn; nước da trắng mịn. Ở lứa tuổi mười
bảy, đang sống ngay tại một làng đánh cá, với nhan sắc như thế có thể nói chị
tôi là một mỹ nhân trong vùng. Nhiều chàng trai ngấp nghé tán tỉnh, si mê đến
điên rồ.
Có
một hôm chị đi gánh nước ở lối xóm, bất thình lình bị một gã si tình đứng ngay
giữa đường chận lối về, hăm dọa bắt cóc nếu chị không chấp nhận tình yêu của
hắn. Sợ quá, chị bỏ cả gánh nước chạy vào nhà người quen để trốn.
Thời
buổi đó cũng có mấy anh lính quân đội Việt Nam Cộng Hòa đang đóng quân trong xã
cũng theo cua chị tôi. Chị không thích quân nhân nên từ chối. Một đêm, có một
anh đến nhà, chị tôi không chịu tiếp chuyện, liền móc quả lựu đạn thả lên bàn
dọa chơi, làm cả nhà sợ hết vía.
Người
chị tôi thích chỉ có mỗi anh rể tôi bây giờ. Anh cũng khá đẹp trai, là con độc
nhất của một gia đình tương đối khá giả. Tính tình anh hiền lành, thật thà và
có phần nhút nhát nên hễ gặp chị tôi là lúng túng mắc cỡ, đỏ cả mặt mũi, chẳng
nói được câu gì. Anh thường viết thư rồi nhờ tôi chuyển hộ. Lần nào cũng vậy,
dặn dò y chang: “Nhớ đưa tận tay cho chị Năm em!” Đó là lần đầu tôi chuyển thư
tình.
Năm
1972, chiến trận ở Sa Huỳnh trở nên khốc liệt. Biết hai anh chị thương nhau,
hai bên gia đình liền tổ chức một buổi lễ kết hôn đơn sơ rồi cho cả hai lên tàu
vào Nha Trang sinh sống.
Lần
thứ hai làm nhiệm vụ postman thì oái ăm hơn. Cuối năm lớp 9, một hôm ông thầy
dạy toán đưa cho tôi một lá thư ‘nhờ chuyển’ đến một cô bạn cùng lớp có bà con
họ hàng xa với tôi. Trước khi đưa thư cho tôi cầm, thầy nghiêm giọng căn dặn:
“Không được mở ra xem trộm, nếu không chấm dứt tình thầy trò!” Tôi sợ hãi chẳng
dám hỏi gì. Tuy mới học lớp 9 nhưng bọn tôi đều mười sáu, mười bảy tuổi cả. Bởi
vì ngày đó tuyển sinh không dựa vào tuổi tác để sắp xếp lớp, mà chỉ cần xin vào
lớp nào thì được cho học lớp nấy. Cho nên mới hết cấp hai mà đứa nào đứa nất đã
lớn tồng ngồng. Ở vào cái tuổi bắt đầu trưởng thành nên tự tôi cũng đoán được
nội dung lá thư là gì. Khi tôi đưa thư cho cô gái, nàng mở ra, đọc chưa hết lá
thư đã tá hỏa tam tinh, mặt mày tái mét, lắp bắp hỏi tôi:
-
Của... của ai vậy?
-
Của thầy T.- Tôi đáp
Cô
nàng dúi bức thư vào tay tôi.
-
Cầm về trả cho thầy giúp tao!
Tôi
chưng hửng. Lúc đầu không đồng ý, nhưng cô gái năn nỉ quá nên tôi đành mang thư
về. Hôm sau, tôi trả lại thư cho thầy. Thầy hỏi:
-
Cô ấy đọc chưa?
-
Dạ, có!
Thầy
ngồi trầm ngâm hồi lâu.
Chiều
hôm đó, thầy đến nhà tôi. Lại đưa cho tôi một lá thư khác nhờ chuyển, và kèm
theo một quyển sách. Thầy bảo: “Cho em mượn luyện thi!”
Tôi
cầm cuốn sách thấy ghi: Giả toán hình học lớp 9. Phía dưới thêm dòng chữ: Sách
dành riêng cho giáo viên. Thầy biết tôi kém về môn toán hình. Hihi... thầy đang
hối lộ tôi. Nghĩ thế nhưng tôi cũng nói:
-
Em cảm ơn thầy!
Lần
này, tôi đến nhà đưa thư, cô gái nhất định từ chối không nhận và cũng không
đọc, còn buộc tôi sau này đừng nhận thư của thầy chuyển đến cho cô nữa. Tôi cảm
thấy thất vọng vì không hoàn thành ‘sứ mệnh’ được giao và buồn cho thầy.
Ba
tháng sau, tôi thi đỗ vào lớp 10, với số điểm văn 8, toán 8, đứng nhì bảng. Cô
gái kia thi trượt, nghỉ học luôn.
Sau
ngày có kết quả thi, thầy đến lấy lại cuốn sách giải toán. Từ đó, tôi cũng
không còn gặp lại thầy nữa.
Nói
chuyện về những lá thư tình mà không kể chuyện “nối nhịp cầu duyên” qua thư từ của mình là một điều thiếu sót lớn.
Bời vậy mời các bạn nghe qua những mẩu chuyện vụng về, lố bịch của tôi thời
niên thiếu.
Trước
khi lấy vợ, tôi cũng có dăm ba cuộc tình vắt vai, nhưng thú thật là tôi không
biết viết thư tán gái mà chỉ biết viết thư cho vợ. Nếu nói cho cạn tàu táo máng,
mặc dù không thật tâm tán tỉnh mà chỉ giỡn chơi cho vui thì tôi cũng đã gửi thư
cho vài cô. Quả thật lúc đó vì trẻ người non dạ, háo thắng nên làm càn, chứ
thật lòng không trồng cây si với kiều nương nào.
Hồi
năm mười ba, mười bốn tuổi tôi tình cờ được đọc cuốn “Những bức thư tình hay nhất thế giới.” Cuốn sách tập hợp những lá
thư tình của nhiều người nổi tiếng viết gửi cho người yêu hoặc vợ hoặc chồng
của họ; trong đó có cả những lá thư của đại đế Napoleon gửi cho hoàng hậu Josephine.
Đây là loại sách cấm, in trước năm 1975, rách bìa, sờn gáy, không rõ dịch giả.
Lần
đầu tiên được đọc một cuốn sách viết về tình yêu nam nữ ngọt ngào, mùi mẫn như
thế nên tôi rất cao hứng. Ở vào lứa tuổi dậy thì, với trái tim non đang khao
khát tình cảm, tôi rất muốn viết ra
những tâm tình của mình.Thế là tôi lấy cuốn vở học trò, xén bỏ bớt chiều ngang 2cm, làm thành một cuốn sổ ghi chép thơ văn. Trang đầu tiên tôi viết in hoa
hai chữ TIẾNG LÒNG thật to. Từ đó mỗi
lần có cảm xúc gì tôi đều ghi vào đấy. Có khi là một bài thơ ngắn, có khi là
một cảm nhận sau khi đọc một tác phẩm hay.
Quay
trở lại chuyện thư tình. Ở lối xóm tôi có một cô bé cỡ chừng mười ba, khá xinh
đẹp, nhưng tính tình kiêu ngạo. Bố nàng là một y sĩ thời Việt Nam Cộng Hòa, sau
năm 1975 được tuyển dụng lại làm trưởng trạm y tế xã. Thuộc ‘dòng dõi trí thức’ nên nàng coi khinh
bọn học trò nông dân sáng đi học, chiều chăn bò như chúng tôi ra mặt. Bởi thế
nhiều bạn bè trêu đùa cặp đôi cô bé với bất cứ đứa nào trong lũ chúng tôi cũng
bị cô bĩu môi, nhổ nước bọt. Một thằng bạn khích tôi có dám cua cô nàng. Ngựa
non háu đá, máu ‘anh hùng’ nổi lên
tôi liền viết một bức thư tình ngăn ngắn cỡ non một trang giấy học trò đưa cho
hắn đem trao cho nàng. Gửi xong tôi hồi hộp đợi hồi âm. Một ngày, hai ngày...
biệt vô âm tín. Đến ngày thứ ba, tôi vừa đi học về chưa kịp cất sách vở, bà chị
của tôi đã ngoắc tôi lại nói:
-
Em gửi thư cho con M.H làm chi cho nó đem rêu rao khắp cả xóm thế?
Tôi
xấu hổ chết điếng cả người, đứng im như trời trồng. Sau đó tìm hiểu sự việc,
tôi mới biết được cô em đã đưa thư của tôi cho tất cả bạn bè của cô đọc mới ra
nông nỗi thế. Thẹn quá tôi chỉ ao ước có chỗ đất nẻ nào chui xuống hoặc bỏ xứ
mà đi.
Nhưng
quả thật thời gian là liều thuốc tiên, chỉ vài năm sau tôi đã quên hẳn ‘mối hận lòng khôn tả’ này. Vậy nên, cái lỗi lầm ngu ngốc lại được lập
lại. Đó là viết thư tán gái, cho dù tôi đã rất thận trọng.
Có
một hôm thằng bạn rất thân thầm thì với tôi:
-
Ở xóm tao có con L. rất thích mày. Có muốn làm quen với nó không?
-
À, cô này tao biết. Hình như đang học cùng lớp với em trai tao.
-
Đúng rồi!
-
Làm sao làm quen?
-
Mầy viết thư đi! Tao chuyển cho.
-
Ừ, viết thì viết!
Ngày
đó không hiểu sao tôi rất ngờ nghệch; bạn bè nói gì tôi cũng tin và nghe theo,
chưa bao giờ biết đặt nghi vấn hay dò xét bất cứ việc gì trước khi làm.
Rút
kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi ma mãnh, khôn vặt hơn. Thay vì tôi bịa ta
những dòng chữ tâm tình để gửi cho nàng, tôi lại đi chép bài thơ của bạn tôi.
Tôi cũng không ký tên mà để trống phần tác giả và người gửi vì sợ bị bêu rếu
như lần trước. Bây giờ đây tôi không còn nhớ nội dung hoặc câu chữ nào, nhưng
nhớ rõ đó là một bài thất ngôn trường thiên dai năm khổ. Phải nói rằng bài thơ
tình của bạn tôi rất hay theo như cảm nhận khi ấy của tôi. Còn vì sao tôi có nó
thi như đã nói ở trên, tôi có làm tập Tiếng
Lòng’. Bạn tôi khi ấy cũng là người thích thơ văn nhưng tính cách bay bướm
hơn nên làm tập Mộng Lòng, Chúng tôi
thường trao đổi cho nhau để đọc, và thỉnh thoảng chép thơ vào tập của nhau.
Báo
hại cái tội “đạo thơ” làm tôi một
phen nữa bị xấu hổ. Mục đích của tôi chỉ là bông đùa, không phải để tán tỉnh,
yêu đương gì nàng kia. Không ngờ nhận được thư nàng đòi gặp người gửi. Tôi cũng
hí hửng tưởng cá đã mắc câu, hăng hái đến gặp nàng vì cứ tưởng đâu được lọt vào
mắt xanh của người đẹp. Ai dè gặp nhau nàng chỉ một mực muốn tôi khai ra tác
giả bài thơ là ai. Thì ra trước khi chép bài thơ vào cuốn tập của tôi anh bạn
vàng cũng đã chép tặng nàng với đầy đủ họ tên.Tôi há miệng mắc quai đành nín
lặng bỏ về. Thế là cả hai lần gửi thư tán gái của tôi thất bại một cách ê chề.
Buồn cười thay những lỗi lầm của thời mới lớn.
Kể
từ đó tôi quyết định không dùng thư tín để cua đào nữa mà chỉ ‘đánh võ mồm’ thắng bại không quan
trọng, cốt yếu không để lại chứng cứ gây hậu quả bất lợi về sau.
6/6/2022
Trần Đức Phổ