Thứ Năm, 4 tháng 8, 2022

Mối Tình Đầu

 

đáng lẽ trước khi đăng phần này tôi phải đăng chương "Tháng Ngày Lận Đận" kể về những ngày tôi làm mướn, học nghề dệt ở Nha Trang cho câu chuyện liền mạch. Nhưng chương đó có nhiều chi tiết cá nhân tế nhị nên tôi không thể đăng trên Fb, chỉ để in trong sách giấy.
Vậy hôm nay mời các bạn đọc một chương diễm tình.
.
 
MỐI TÌNH ĐẦU 
 
Giữa lúc tôi vô cùng tuyệt vọng vì không có việc làm, không nơi tạm trú thì chị Sáu tôi gọi sang nhà có chuyện cần nói. (Lý do vì sao tôi không ở nhà chị, tôi đã nói rõ trong phần “Tháng Ngày Lận Đận” nên không nhắc lại ở đây.) Tôi vội đi liền ngay chiều hôm đó. Chị tôi cho tôi biết một cái tin vui mà tôi không thể nào ngờ tới.
- Anh Sáu em nhắn tin về, bảo em vào đi biển. Em muốn đi không?
- Em bị say sóng!
- Vài hôm sẽ quen thôi mà!
- Tàu anh Sáu đậu ở đâu?
- Cảng cá Chánh Hưng, Quận 8, Sài Gòn.
Được chị tôi động viên tôi nhận lời. Chị dặn tôi sáng mai sang Núi Sạn tạm biệt cô Hai B. rồi ngày mốt vào Sài Gòn. Nhớ đừng nói với ai khác. Lúc tôi thông báo sẽ vào Sài Gòn để đi biển, cô Hai B. có vẻ ngờ vực. Cô em họ này của tôi tinh ranh hơn cáo già, biết là tôi có chuyện gì đang giấu, nên cười cười, hỏi vặn.
- Anh đi biển thật à?
- Có gì mà không thật?
Vẫn giữ nụ cười như chứng tỏ mình đã biết tất cả sự tình, cô ấy nói:
- Đừng giấu tui! Tui không tin anh vào đi biển đâu! Nhưng thôi... qua tới đó nhớ đừng quên tui!
Nghe cô Hai B. nói vậy tôi cũng đâm ra ngờ ngợ. Hình như có điều gì đó không đúng khi anh rể tôi nhắn vào đi biển. Tôi là một thằng “thư sinh” nhát gió dại sóng dễ gì có cửa xuống tàu làm thủy thủ, cho dù con tàu đó anh tôi hùn vốn nửa chiếc?
 
*
Tôi nghi ngờ là anh chị đã sắp xếp cho tôi vượt biên. Nghĩ vậy tôi vội đến nhà L. bạn gái tôi để chào tạm biệt. Nàng là mối tình đầu tiên của tôi. Câu chuyện hai đứa tôi quen nhau cứ như là chuyện trong phim ngôn tình của Hàn quốc ngày nay. Bữa đó là ngày lễ 30-4, khu vực Núi Sạn lại rơi đúng vào lịch cúp điện định kỳ. Bọn thợ dệt chúng tôi rủ nhau đi lên Thành Diên Khánh vui chơi. L. không phải là thợ dệt, nhưng có cô bạn thân làm chung với bọn tôi, nên được rủ đi cùng. Cả bọn đạp xe đạp đi từ sáng sơm, chơi cho đến xế trưa. Lúc sắp ra về rủ nhau vào một quán nước để giải khát. Khi những ly nước mía ướp đá lạnh thơm phức mùi đường được đem ra đặt trên cái bàn nhỏ, tôi lấy ngón tay xoa xoa vào thành ly thủy tinh, rồi vẽ nguệch ngoạc xuống mặt bàn. L. bỗng tinh nghịch đặt ra một câu hỏi cho bọn tôi:
- Đố các bạn tại sao nước có thể “thấm” qua được thành cốc bằng thủy tinh? 
 
Cả bọn suy nghĩ hồi lâu, chẳng có ai trả lời. Tôi cũng ngồi im re, nhưng đầu óc chuyển động không ngừng, cố lục lọi mớ kiến thức vật lý đã học để vận dụng tìm ra đáp án. Thấy mấy đứa bạn trai đều im lặng không lên tiếng, tôi sợ cả bọn bị mất điểm với đám con gái nên vội vã trả lời.
- Là thế này... trong không khí có sẵn hơi nước. Thành ly thủy tinh bị đá lạnh làm giảm nhiệt độ, khiến hơi nước ngưng tụ lại và bám vào. Đúng không nhỉ?
Mấy đứa bạn tôi đều reo lên:
- Đúng! ... Đúng!
L. chỉ ngồi cười, không nói gì.
Tối hôm sau, dưới phường có đoàn cải lương về hát. Tôi và thằng em con ông chú rủ nhau đi xem. Chúng tôi đến hơi sớm, còn đang đứng trước cổng vào nhìn người đi coi hát đông như hội thì H. bạn thân của L. đến nói với tôi.
- Con L. Nó muốn gặp anh.
- Cô ấy ở đâu? Sao không đến đây?
H. nháy mắt với tôi:
- Anh khờ quá! Nó muốn gặp riêng anh!
Tôi hỏi địa điểm, và đến nơi đó. Cô nàng đang đứng chờ ở ngoài đầu đường, dưới tàn lá một cây xoài. Thấy tôi đến nàng bẽn lẽn hỏi:
- Anh đi xem hát à?
- Ừ, ... L. cũng vậy?
 
Hai đứa đứa tôi nói chuyện một hồi, rồi cả hai đổi ý không đi xem cải lương nữa mà dắt nhau đi uống cà phê. Bây giờ nghĩ lại thấy thời trai trẻ vui thật, gái trai cứ thích thì tìm đến nhau chẳng lo nghĩ, tính toán gì ráo. L. không đẹp nhưng có nước da trắng, đêm ấy nàng mặc bộ đồ màu tối, nên càng gợi cảm hơn dưới ánh đèn. Quê ngoài Bắc, gia đình nàng di cư vào Nam năm 1954, là người Công giáo chính hiệu. L. sinh ở đây nên nói tiếng Nha Trang pha giọng Bắc rất dễ thương.
 
*
Buổi trưa hôm đó tôi tìm gặp L. nói cho nàng biết tôi sẽ vào Sài Gòn để đi biển. Nàng hỏi vặn:
- Tại sao phải đi?
- Anh đang thất nghiệp. Sợi vải đang khan hiếm.
- Vài tháng sau sẽ có lại mà.
Tôi ngần ngừ một chút rồi nói:
- Có thể anh sẽ đi vượt biển!
Nghe vậy nàng tỏ ý không vui, nói ngay:
- Đừng đi! Vượt biển ở đảo cực lắm!
- Sao em biết?
- Em có hai người anh ở đảo mấy năm nay, viết thư về nói.
- Nếu anh nhất quyết phải đi, em có đi cùng anh không?
- Không!
 
Hai đứa cùng im lặng hồi lâu. Rồi chúng tôi chuyển sang nói chuyện khác. Kể từ lần đó cho đến tận bây giờ tôi không gặp lại L. nữa. Từ cái đêm đi xem hát cải lương đến hôm chúng tôi từ biệt nhau chỉ vẹn vẹn có hơn ba tháng.
Năm 1993 sau khi học xong College tôi về Việt Nam một lần. Tôi có đến nhà tìm L. nhưng không gặp. Ở cổng nhà nàng tôi thấy một người đàn ông khoảng tuổi như tôi đang bồng một cậu con trai ba tuổi. Cô H. bạn L. nói với tôi, nó chờ anh suốt năm năm trời không có tin tức gì nên mới lấy chồng. Tôi buồn buồn tiếc nuối như vừa đánh mất một cái gì rất quý giá. Ngày qua tới đảo Galang, tôi có gửi về mấy lá thư cho L. nhưng không nhận được hồi âm. Sau đó thì tôi không còn tiền để gửi thư nữa. Tôi làm mất địa chỉ của L. trước khi đến Canada nên không cách nào liên lạc được nữa.
 
Trần Đức Phổ
 
 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.