V
Hắc toàn Phong từ từ mở mắt, nghe có tiếng một người con gái reo vui: “Ô này, tỉnh rồi! tỉnh rồi!” Rồi một bàn tay nhỏ nhắn có đeo găng trắng muốt chạm vào đầu nó, xoa xoa đầy vẻ âu yếm. Con Hắc chớp chớp đôi mắt mấy cái để nhìn cho rõ hơn. Trước mắt nó là một cô y tá mặc chiếc áo xanh nhạt. Cạnh đó một người đàn ông lớn tuổi ăn mặc như bác sĩ thú y, cổ đeo cái ống nghe toòng teng trước ngực. Vị bác sĩ kia, chuẩn bị khám cho nó. Con Hắc nằm nghiêng trên một chiếc bàn dài. Nó cố lật người lên nhưng toàn thân bất lực. Thử cử động tứ chi, nhưng dường như cái chân sau bên phải không động đậy. Nó mơ mơ màng màng thắc mắc chẳng biết vì sao bị như thế này? Ai đã đưa nó đến nơi đây? Nó cố lục lạo trong cái đầu óc vẫn còn mơ hồ của mình để tìm cho ra câu trả lời. Mãi một lúc lâu sau, nó mới nhớ ra mình đã đuổi theo một con mèo xám và vì thế va vào một chiếc xe hơi tại một ngã tư nào đó. Nó biết mình đang được chăm sóc y tế bởi một đơn vị thú y của thành phố, do đó ngoan ngoãn nằm yên không cố gượng dậy nữa.
Vị bác sĩ khám toàn thân nó một hồi lâu rồi kết luận, nó bị gãy hai cái xương sườn bên phải và cột sống bị chấn thương, chân phải có thể bị liệt. Ngoài những điều ấy ra tình trạng sức khỏe tổng thể đều tốt. Trao đổi với y tá xong, ông đến bên bàn làm việc cầm máy điện thoại lên gọi. Sau một hồi thảo luận với người bên kia đầu dây, vị bác sĩ gác máy, bảo cô y tá đưa con Hắc vào phòng phẫu thuật. Hắc toàn Phong được tiêm một mũi thuốc gây mê. Nó từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Ca
phẫu thuật thành công mỹ mãn. Chỉ sau hai tuần Hắc toàn Phong đã dần
dần hồi phục. Thế nhưng cái chân bên phải thì vẫn còn yếu lắm. Nó cố
gượng đứng lên đi cà nhắc bằng ba chân còn lại. Nói đúng hơn chỉ cố mà
lết. Nhưng cũng chỉ được năm ba bước thì phải ngừng, vì đau đớn, rã
rời. Nghĩ đến tình cảnh trở thành một con mèo què vô dụng nó vô cùng đau
khổ. Rồi đây không còn tha hồ được chạy nhảy như hồi bốn chân còn lành
lặn. Không còn trèo cây được nữa, không thể phóng những cú vồ mồi chuẩn
xác làm kinh khiếp lũ chuột cống. Nó suy nghĩ lan man đến nàng Bạch
Tuyết. Nếu như gặp lại thấy nó què quặc nàng có ghét bỏ, khinh khi không? Có xua đuổi nó đi như một phế vật? Càng nghĩ nó càng cảm thấy ê
chề, tuyệt vọng. Nhiều lúc nó chán nản quá độ, tự rủa thầm sao không
chết quách đi cho xong nợ, khỏi phải sống trong nỗi dày vò, xót xa.
Nhưng rồi nó thấy chung quanh mình nhiều con vật khác cũng đồng cảnh ngộ
nhưng vẫn tiếp tục cố gắng sống và nuôi hy vọng. Như anh chó già kia bị
xe cán nát cả hai chân nhưng ngày ngày vẫn chịu khó vịn song tập đi.
Như con vẹt lông xanh mỏ đỏ bị gãy mất một cái cánh vẫn sống vui vẻ, yêu
đời. Còn nữa, con mèo vằn bị mù một mắt vẫn lo chăm sóc cho bầy con ba
bốn đứa nghịch ngợm như quỷ sứ. Thế là bao nhiêu ý nghĩ bi quan phút
chốc bỗng tiêu tan, tinh thần con Hắc phấn chấn trở lại. Nó nhất định
phải vượt qua thử thách này.
Hằng ngày cô y tá vẫn giúp con Hắc tập đi, khuyên nhủ, động viên đủ điều. Nó dần dần lấy lại được niềm tin và hy vọng. Thế là nó chịu khó và siêng năng tập luyện vật lý trị liệu mỗi ngày. Với nghị lực phi thường cùng với lòng quyết tâm sắt đá, sự phục hồi mỗi ngày tiến bộ thấy rõ. Sau hơn một tháng trời dày công khổ luyện Hắc toàn Phong trở lại đi đứng bằng bốn chân không còn khập khiễng nữa. Chỉ có điều chưa thể nhảy cao và phóng xa như trước kia được.
Nhiều tuần lễ kế tiếp trôi qua, mùa hè đã đến. Chân Hắc toàn Phong đã hoàn toàn bình phục. Thoạt trông nó đã trở lại dáng điệu khỏe mạnh và rắn rỏi như xưa. Đôi mắt không còn u ám nữa. Nó bắt đầu lân la đến ngồi ở khu vực sinh hoạt chung, lắng nghe những câu chuyện của bè bạn, và hăng hái tham gia vào những trò chơi chung với những con vật khác mà những người ở cơ quan thú y thường đứng ra tổ chức.
Một buổi chiều kia, khi con Hắc đang nằm cuộn tròn sưởi nắng, thì vị bác sĩ thú y tiến đến, nói với nó: “ Nào anh bạn, sẵn sàng chạy thử chưa?” Rồi ông lấy sợi dây tròng vào cổ nó dắt ra phía sân sau. Nơi bãi cỏ rộng đã có sáu bảy con mèo ở đấy cùng với cô y tá. Họ sắp xếp chúng đứng thành một hàng ngang sau một thanh chắn bằng gỗ. Cách xa độ hai chục mét có một băng vải màu vàng, rộng chừng bốn phân, dài chừng sáu bảy mét căng ngang. Ông bác sĩ dắt con Hắc đến xếp hàng chung với lũ mèo kia. Đầu chúng hướng về dải băng vàng. Chờ khi tất cả đứng yên vị trí, ông bác sĩ thổi một hồi còi. Cô y tá liền rút miếng ván. Mấy con mèo được thả tự do chúng vội vàng phóng nhanh về phía trước. Con Hắc cũng ba chân bốn cẳng phóng theo. Ông bác sĩ và cô y tá vỗ tay cười reo cổ vũ. Tất cả tám con mèo đều trổ hết tài ba ra để mà chạy. Con nào cũng muốn giành lấy chiến thắng. Trước mặt Hắc toàn Phong là một con mèo mướp, trông tuổi còn non choẹt nhưng có tốc độ kinh người. Con Hắc phải tận dụng hết sức lực bình sinh mới đuổi kịp. Đúng là hậu sinh khả úy! Nhưng con Hắc cũng đâu phải tay mơ. Nó có tài khinh công từ nhỏ. Tuy sau trận đụng xe sức eo của nó có phần giảm sút, nhưng kinh nghiệm phi hành thì nó có thừa. Một trận thư hùng ngoạn mục đang diễn ra. Đúng là chưa biết mèo nào thắng miêu nào. Cuối cùng cả hai đều về đến đích một lượt. Cô y tá tươi cười khoác cho mỗi kẻ chiến thắng một vòng hoa thơm.
Tuy cuộc sống ở nơi chăm sóc động vật thật là vui vẻ và êm đềm, nhưng trong lòng con Hắc vẫn còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, nên hằng đêm nó đều ngủ không ngon giấc, luôn luôn nghĩ ngợi chực chờ một cơ hội trốn đi. Nó phải đi tìm nàng Bạch Tuyết dù nàng ấy đang ở tận chân trời hay góc bể.
Chờ mãi, cuối cùng rồi cơ hội cũng đến. Đó là một buổi sáng giữa mùa hè nắng ấm. Người ta muốn di chuyển chỗ ở cho một số con vật đã hoàn toàn bình phục đến nơi khác. Khi họ bắt đầu tháo những cánh cửa khung sắt lùa những con mèo và chó từ chuồng sang những chiếc lồng thì có một con chó bỗng nỗi điên lồng lộn. Nó thoát được ra khỏi cũi, chạy nhảy lung tung, sủa gâu gâu vang động cả căn phòng. Những con vật khác bị làm cho kinh hãi cũng náo loạn theo. Chim bay, chó sủa, mèo kêu… thôi thì inh ỏi như quân giặc cướp. Thế rồi đột nhiên tất cả đều xổng chuồng. Nhân cơ hội này ai nấy nhanh chân bỏ chạy tán loạn. Quân số các con vật thì đông, mà nhân viên chỉ có hai người dù cố hết sức họ cũng đành bó tay bất lực, nên phải gọi cứu viện. Lúc ấy nhiều chim muông, mèo chó đã bỏ trốn đi. Con Hắc cũng nhân dịp này mà đào thoát.
Hắc toàn Phong đã từng trải qua cuộc sống tự do. Lần này lại ra đi với một mục đích rõ ràng nên trong lòng không chút e dè, sợ sệt. Mấy tháng phiêu lưu vừa qua đã cho nó nhiều bài học sâu sắc về đời sống giang hồ. Không những tâm hồn trở nên phong phú hơn mà trí óc cũng được mở mang nhiều. Nó không còn cảm thấy háo hức vì được rong ruổi, sống cuộc đời rày đây mai đó nữa. Nhưng cần phải đi, để tìm gặp lại người mà nó yêu quý, rồi dẫn nàng về nhà, chỉ cho nàng thấy cái nơi nó đã sống và lớn lên. Nó thầm nghĩ nếu nó về cùng với nàng Bạch Tuyết chắc là cô Út và ông bà chủ sẽ vui mừng lắm. Nghĩ đến đây nó mỉm một nụ cười hạnh phúc, co chân phóng như bay trên đồng cỏ xanh mướt, được nhuộm vàng trong ánh nắng ban mai rực rỡ của một ngày mới.
HẾT
18/3/2024
Trần Đức Phổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.