Thứ Hai, 11 tháng 3, 2024

ThỊ Mót (Kỳ 1)

 truyện ngắn

 



1

Tia nắng chiều vàng óng màu mật ong xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào phía vách tường đối diện một vệt dài, lung linh như lưỡi gươm đồng . Bà Gon trở mình, thức giấc. Bà chầm chậm đưa bàn tay già nhăn nheo lên sờ vào cổ. Những ngón tay no tròn, nần nẫn thịt như những trái chuối tiêu chạm vào sợi dây chuyền vàng vừa to vừa dài. Đôi mắt bà chợt lóe lên, gương mặt rạng rỡ hẳn, không còn có vẻ gì là một người đang ốm nặng. Bà thầm nghĩ: “Ui, nó vẫn còn đây. Cứ tưởng lúc mình ngủ mê man nó đã bị lột mất.” Bà cầm sợi dây chuyền bằng cả hai bàn tay đưa lên ngắm nghía. Sợi dây nặng ước chừng trên một lượng vàng ròng. Đây là món quà kỷ niệm mà thằng con trai lớn của bà để lại hồi năm ngoái khi cả gia đình nó di cư sang bên Mỹ. Lúc đeo sợi dây vào cổ bà, anh dặn: “Mẹ cất kỹ số vàng này, dành khi đau ốm. Đừng để con Mót nó trông thấy rồi xin xỏ. Lúc nào cần dùng đến thì mẹ bán đi nếu như con chưa kịp gửi tiền về.”

Nghe con nói, bà hả lòng hả dạ, mỉm cười, cảm ơn cái thằng con hiếu thảo, biết lo nghĩ cho mẹ già. Bà quệt nước cốt trầu trên miệng, từ tốn nói với anh con trai: “Mẹ đâu dại gì mà đem cho đứa nào. Mẹ để dành lo cho hậu sự của mình chớ!” 

Trong bụng bà thầm nghĩ đến đứa con gái nuôi tham lam như đỉa đói, luôn luôn chờ hút máu người. thấy bà có của nên thường sang nhà mẹ đẻ bòn rút, mặc dù bây giờ cũng không còn nghèo khổ gì. Bà chỉ hạ sinh được mỗi một mụn con, đó là thằng Hai Gon. Thị Mót chỉ là đứa con gái bà nhặt được nhưng thương yêu như con ruột vì bà nuôi từ thuở mới lọt lòng mẹ. Tính tình của ả tham lam, khác xa thằng con ruột của bà. Ả thường hay rúc rỉa như con chuột bị bỏ đói lâu ngày. Hễ thấy cái gì ưng ý cố xin cho bằng được, hoặc hỏi mượn nhưng chẳng bao giờ trả lại. Ví như năm ngoái nó hỏi bà để mượn năm trăm đô đi mổ hòn dái treo cho thằng con nó, mà mãi đến bây giờ vẫn chưa chịu trả, dù bà đã nhắc khéo không biết bao nhiêu lần. Vả lại bà biết tính cô con gái ấy hay táy máy, nên chẳng bao giờ để tiền, vàng hớ hênh. Bà nhớ hồi nó mới lên chín lên mười, bà sai nó sang nhà hàng xóm mượn gạo. Nó sang bên đó không thấy có ai ở nhà liền đi thẳng xuống bếp xúc luôn mấy lon gạo đổ vào thau, rồi đi ra. Chẳng may vừa ra đến sân thì chủ nhà cũng vừa về. Thấy nó bưng thau gạo từ trong bếp đi ra, họ giữ lại vặn hỏi. Nó hết đường chối cãi nên nói thật là mẹ bảo sang mượn gạo, nhưng không có ai ở nhà nên vào bếp thấy ang gạo thì đong luôn. Chủ nhà dẫn nó về mắng vốn. Bà On phải ỉ ôi xin lỗi và rấy la đứa con gái ranh mãnh kia một hồi, họ mới chịu bỏ qua. Mới bốn năm năm trước đây, nhà chồng nó mất ba chục triệu đồng. Mọi người trong gia đình chồng đều nghi ngờ cho Thị Mót vì hôm bà mẹ chồng cất tiền vào tủ chỉ có mình ả trông thấy. Bà mẹ đi coi bói. Thầy bói phán đạo chích chẳng phải người ngoài. Bà mẹ chồng về khéo léo gạn hỏi, nhưng ả giẫy nẩy lên, thề thốt đủ kiểu. Có người mách kế cho bà mẹ chồng, hãy thử dọa báo công an. Rồi phao tin hễ công an tìm ra thủ phạm là bỏ tù rục xương. Tờ mờ sáng hôm sau, Thị Mót từ đâu hớt hãi chạy vào báo với mẹ chồng rằng lúc y thị quét rác phát hiện cái túi ni lông chôn ở gốc mận phía sau nhà. Y thị mở ra và trông thấy ở bên trong túi có chứa một bọc tiền, không biết là bao nhiêu. Bà mẹ chồng lật đật chạy ra gốc mận, thì quả nhiên thấy chỗ dấu đất còn mới toanh, có một cai bị ni lông đen mở toang, bên trong một đống tiền giấy lộn xộn. Mỗi tờ trị giá một trăm ngàn đồng. Họ xách cái bị vào nhà, đổ ra đếm thì đúng y chang ba chục triệu đồng. Nhà chồng biết là cô con dâu ăn cắp, nhưng chưa kịp tiêu xài, vì sợ công an bắt bỏ tù nên giả vờ đem chôn rồi tự mình phát hiện ra. Biết thế nhưng họ nghĩ đến tình cảm gia đình, sợ bị sứt mẻ, hận thù nên bỏ qua.

Nghĩ ngợi vẩn vơ rồi bà Gon tự nhủ: “Mình phải giấu thật kỹ sợi dây chuyền, chớ không để cho Thị Mót biết được.” Mới đầu bà gói nó vào mấy cái bọc ni lông, đem cất dưới gối nằm. Nhưng mấy hôm sau, bà sợ cháu, con có đứa nào vào phòng lục lạo sẽ trông thấy nên bà đổi ý đem cất vào cái hộc tủ thờ, khóa lại, và bỏ chìa khóa vào túi áo bà ba đang mặc bên trong cái áo len. Ngày nào bà cũng mở tủ để kiểm tra xem sợi dây chuyền có còn đó không.

Rồi một hôm, bà để ý thấy đứa con gái sang chơi cứ hay đưa mắt liếc nhìn mỗi lần bà mở cánh cửa tủ. Thế là bất chợt một ý nghĩ bỗng lóe lên trong óc bà. Hay là cái con này biết mình có sợi dây chuyền vàng đang cất giấu ở đây. Bà nghĩ bụng, tuy mình giữ chìa khóa nhưng ngộ nhỡ hôm nào mình ngủ quên nó mò sang lấy cắp thì sao? Vả lại lúc này đã sang mùa hè, tiết trời nóng nực không thể mặc hai ba lớp áo để che giấu chiếc chìa khóa được. Nhưng cũng không thể cất nó ở chỗ nào khác vì bà sợ sẽ quên mất. Nghĩ vậy từ đó bà không để sợi dây chuyền vàng trong tủ nữa mà đeo luôn vào cổ, giấu vào trong lớp áo yếm.

 oOo

Mấy hôm nay bà On nằm liệt giường, có lúc nói mê sảng, nhưng mỗi lần hơi tỉnh táo lại thì bà đưa tay lên cổ rờ rẫm xem sợi dây chuyền có còn ở đó không. Cách nay một tháng bệnh bà trở nặng, thuốc thang gì cũng không thuyên giảm. Lúc bà đang nằm bệnh viện, một hôm Thị Mót vào chăm sóc bà. Y thị bỗng phát hiện ra sợi dây chuyền, liền hói bà.

- Ơ, đâu mà mẹ có sợi dây chuyền to đùng như vậy?

Nghe đứa con gái nuôi hỏi thế bà chẳng ừa ý chút nào, nhưng cũng thều thào trả lời:

- Anh mày… cho tao… chứ ở đâu!

Rồi bà nhắm nghiền đôi mắt giả vờ mệt quá thiếp đi, nhưng bên tai vẫn nghe y thị nói:

- Mẹ nay đã yếu lắm rôi, đưa nó cho con giữ giùm cho kẻo bị mất đi thì uổng lắm!

Gon nghe Thị Mót nói vậy tức giận, muốn mắng vào mặt cô con gái rằng đồ khốn nạn, mày muốn ăn cướp của bà à? Nhưng bà chẳng còn đủ hơi sức để chửi loại người chỉ biết đến tiền bạc này. Thế là bà nằm thở dốc một hồi rồi thiếp đi. Hôm sau, bệnh viện cho bà về nhà, dặn dò thân nhân chuẩn bị lo việc hậu sự.

Ngoài trời tối mịt, trong nhà yên lặng, vắng vẻ, Thị Mót đẩy nhẹ cánh cửa, rón rén bước vào phòng, rồi khép lại. Y thị đứng yên một lát, người tựa vào khung cửa để định thần. Trong phòng ti om. Ả nghe rõ hơi thở dồn dập và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của mình. Sau một phút trấn tĩnh ả bước đến chiếc giường bà Gon đang nằm mê man. Ả nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, khe khẽ gọi:

- Mẹ! … Mẹ! …

Không thấy bà mẹ có phản ứng gì, ả cầm cánh tay của bà lắc lắc, nhưng bà Gon vẫn bất động, hơi thở dường như lúc có lúc không.

Thị Mót hít một hơi thật sâu, dưỡng khí căng đầy lồng ngực, ả từ từ đưa hai bàn tay lên cổ bà, vòng ra sau gáy lần mò tìm kiếm. Ả mừng rơn khi bàn tay chạm vào sợi dây chuyền. Đúng là bắt được vàng! Ả đưa tay lần theo sợi dây tìm chỗ cái móc khoen để tháo. Bỗng nhiên, một bàn tay đưa lên nắm lấy cổ tay ả. Ả giật bắn người, vội rụt ngay tay về. Bà Gon kêu lên ú ớ. Thị Mót đứng phắt dậy, định quay lưng bước ra khỏi phòng. Đột nhiên đôi mắt thị nhấp nháy lia lịa như hai vì sao. Thị lại ngồi thụp xuống, nhanh như chớp thị đưa cả hai bàn tay ra chộp lấy sợi dây chuyền rồi bứt mạnh. Hai cánh tay của thị khỏe và rắn chắc như tay đàn ông. Chỉ sau hai cái giằng mạnh sợi dây đã đứt tung. Thị nắm một đầu sợi dây chuyền rút phăng nó ra khỏi cổ bà mẹ, bỏ vào túi, mở cửa bước ra. Dường như phảng phất nghe có tiếng kêu ú ớ, và một cánh tay giơ lên rồi ngay lập tức buông thỏng xuống giường. Tiếng cánh cửa đóng lại nghe canh cách sau lưng người đàn bà tham lam.

Tú Điếc
9.3.2024


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.