Một cơn gió lạnh thổi qua cánh đồng. Cái lạnh thấm vào người, Hắc toàn Phong rùng mình thức giấc. Chẳng biết bây giờ là canh mấy, con Hắc mở mắt nhìn xuyên qua bụi cây, một màu sáng bàng bạc. vầng trăng hạ tuần méo mó đang chênh chếch lặn về phía tây. Hắc toàn Phong chợt thấy đói cồn cào. Bây giờ mới nhớ ra từ trưa đến giờ chưa bỏ món gì vào bụng. Nó chợt thấy thèm cái đĩa thịt gà turkey xé phay dầm trong sốt gravy mà cô Út cho ăn lúc nửa buổi mai hôm qua. Nhớ đến cái hương vị thơm ngon của món thịt gà béo ngậy chảy cả nước miếng. Nó vội vàng liếm mép, duỗi dài hai chân trước, rồi hai chân sau, đoạn đứng lên, đi ra khỏi bụi rậm, vểnh tai lên nghe ngóng. Có tiếng mấy chú dế mèn kêu gần đây, và xa xa còn nghe có cả tiếng ếch nhái. Một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu nó: “A, đúng rồi, sao mình ngốc thế! Cứ bắt mấy con dế mà chén một bữa cho no nê chứ tội gì nhịn đói!”
Nghĩ vậy, nó liền nhẹ nhàng cất bước đi về hướng có tiếng dế kêu. Nhưng con Hắc vừa bước được mấy bước thì đứng khựng lại. Tiếng dế im bặt, không biết được vị trí dế mèn ở chỗ nào nữa, nó lầm bầm chửi rủa mấy con dế quái quỷ tinh ranh. Hắc toàn Phong đảo đôi mắt xanh lè nhìn ra khắp bốn chung quanh, thoáng thấy dường như có một sợi dây thừng đang di động cách chừng mấy chục mét. Nó ba chân bốn cẳng phóng tới. Nó sung sướng khi thấy trước mắt hiện ra một con rắn ráo to bằng cẳng chân nó. Con rắn thấy mèo liền vội vã quăng mình thoăn thoắt trườn đi. Chỉ mấy bước nhảy nửa là Hắc toàn Phong đuổi kịp. Thấy không thể thoát được rắn quay đầu lại và cuộn thân mình thành mấy vòng tròn đồng tâm.
Con Hắc đứng trên hai chân sau thủ thế, vừa toan phóng tới tát vào đầu rắn thì đột nhiên địch thủ vùng lên ra tay trước. Rắn há cái miệng to hết cỡ quai hàm nhắm cổ Hắc toàn Phong phóng tới. Đã phòng bị nên Hắc vội vàng nhảy thối lui, hai chân trước vẫn thủ thế trước ngực. Con rắn táp hụt vẫn không thối chí, nó đập mạnh đuôi vào đất lấy đà phóng người lên như một mũi giáo, miệng không ngớt phun nước bọt phì phì. Hắc toàn Phong vội nhảy tránh sang bên. Con rắn mất đà rơi xuống đất, quẫy đuôi trườn đi gấp gáp.
Trước con mồi linh hoạt và khôn khéo, Hắc toàn Phong vẫn Không nản lòng. Không để cho con rắn kịp chạy xa, nó phóng mình về phía trước với tốc độ cực nhanh, hàm răng nhe ra, miệng gầm gừ, giơ bộ móng vuốt sắc nhọn chụp vào đầu rắn. Con rắn cũng có võ nghệ cao cường, nó thụt đầu trở lại, chờ cho Hắc toàn Phong hết đà, nó ra ngón đòn hiểm táp vào chân sau của Hắc. Hoảng quá, Hắc vội ngả người, xuống đất lăn một vòng thoát hiểm.
Cả cánh đồng vang vọng âm thanh của trận chiến khốc liệt. Tếng thở phì phì, tiếng gió rít mỗi lần có kẻ xuất chiêu làm bọn dế mèn và lũ cóc nhái im thin thít. Một bản giao hưởng âm thanh của tiếng gầm gừ, tiếng va chạm của răng và vảy khiến người nghe phải rùng mình, sởn ốc. Con Hắc nhảy múa xung quanh con rắn, những chuyển động nhanh nhẹn giúp nó tránh khỏi những miếng đòn tấn công chết người của rắn.
Nhưng con rắn rất xảo quyệt, cứ nhắm chỗ sơ hở của đối phương tấn công bất ngờ. Một lần nó đã cắm răng nanh vào sườn Hắc toàn Phong. Với một tiếng kêu đau đớn, Hắc loạng choạng lùi lại. Vết cắn rơm rớm máu tươi. Bất chấp cơn đau nhức, nộ khí xung thiên Hắc toàn Phong sấn vào dùng những miếng võ hiểm đánh tới tấp vào mặt rắn ráo. Tận dụng hết sức mạnh và sự quyết tâm của mình, nó lao vào bồi thêm cho con rắn một đòn chí mạng. Móng vuốt của nó xé nát lớp vảy của đối phương. Con rắn bị liên tiếp những miếng đòn đau khủng khiếp vào mặt như vũ bão, không sao ngẩng đầu lên được. Lợi dụng cơ hội đó, Hắc toàn Phong nhảy bổ tới, hai chân trước đè lên đầu rắn, đưa hàm răng nhọn hoắc cắn phập vào cổ rắn mà siết. Con rắn rùng mình, cái đuôi giẫy lên đành đạch. Một hồi sau nó chỉ còn giật giật rồi nằm im. Hắc toàn Phong biết là rắn đã chết, nó nhả con mồi ra, thở hổn hển. Nó cẩn thận thối lui lại một bước phòng ngờ bất trắc, đoạn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng hai mắt vẫn không rời cái xác của con rắn. Sau khi vận khí lấy lại hơi thở đều hòa, Hắc toàn Phong tha con mồi về bụi cây, chỗ hồi đêm nó ngủ, định bụng chén một bữa thật no nê. Nhưng vừa mới cắn vào một cái, ruột gan con Hắc như lộn tùng phèo. Mùi máu tanh nồng nặc, nó nôn ọe lên mấy cái. Hắc toàn Phong nhủ thầm: “Thì ra món sushi rắn cũng không dễ nuốt!”
(xem tiếp kỳ sau)
--
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.