Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2024

Cuộc Phiêu Lưu Của Mèo Đen (Kỳ 4)

 

IV
Con bẹc-giê đứng trên bờ cách xa con Hắc chừng một bước nhảy dài. Nhưng phía dưới chân, dòng suối mùa xuân đang chảy cuồn cuộn nên không dám phóng tới. Đã mấy lần nó thử đặt chân lên khúc gỗ nhưng cũng không dám bước lên, chỉ lúng túng đi qua đi lại, và sủa ong óng. Con Hắc trong lòng kinh hãi, mặt la mày lét, dớn dát, hết nhìn về phía trên, rồi nhìn về phía dưới con suối như đang chờ một vị cứu tinh nào đó. Nó ôm thật chặt khúc gỗ, không dám ngước đầu nhìn vào mặt con chó dữ. Cái đuôi dài buông thỏng gần chạm vào mặt nước. Mỗi tích tắc trôi qua nó có cảm giác như một ngày dài. Ngay lúc đó, người đàn ông, chủ của con chó vừa chạy đến. Thấy chủ, con bẹc-giê không sủa nữa, ngoe nguẩy cái đuôi mừng rỡ. Người đàn ông trông thấy con mèo đang nằm chênh vênh trên cành cây khô, chực chờ rơi xuống nước không biết lúc nào, động lòng thương hại, nên muốn ra tay giúp nó thoát nạn. Ông tiến lại phía gốc cây định bước tới chỗ con Hắc. Nhưng mới vừa đặt một chân lên khúc gỗ, đã nghe “rắc” một tiếng. Cành cây lâu ngày đã mục không chịu được sức nặng của người ông nên gãy ngang. Ông ta kêu lên một tiếng, cố gượng lại để khỏi chúi đầu vào dòng suối sâu. Khúc gỗ rơi tõm xuống dòng nước đang chảy mang theo con Hắc. Ngay lập tức cả hai bị cuốn phăng đi. Con chó đứng trên bờ nghếch mõm về hướng con Hắc sủa gâu gâu.
 
Hắc toàn Phong toàn thân ướt sũng, bộ lông dính chặt vào da, lạnh thấu xương, nhưng nó vẫn cố ôm khư khư lấy khúc gỗ. Phó thác số phận cho dòng nước xanh. May mà hôm nay là một ngày nắng ấm nên dù bị tắm bấc đắt kỳ tử nó cũng thấy được yên ủi. Nó cứ nằm nghếch mõm lên khúc gỗ mà chu du theo dòng nước chảy. nhiều đoạn con suối chảy quanh co, cành cây hết xoay ngang rồi chuyển dọc trôi theo dòng. Độ chừng hơn vài canh giờ thì dòng suối đổ vào một con sông lớn. Bây giờ con Hắc có cảm giác khúc gỗ trôi êm như một con thuyền.
 
Sau khi đã qua cơn hoảng loạn Hắc toàn Phong chợt nghĩ đến nàng Bạch Tuyết. Nó tự hỏi không biết nàng ấy ra sao? Có kịp thoát thân đi nơi khác hay là vẫn còn ở đó đợi nó quay trở lại. Hoặc giả nàng dại dột đi tìm mình lỡ gặp lại con bẹc-giê thì nguy to? Nghĩ đến đay con Hắc cảm thấy bất an cho nàng nên ngóc đầu dậy, tìm cách đưa khúc gỗ tấp vào bờ. Nhưng đoạn này con sông đang chảy siết giữa hai khu đồi cao nên cho dù nó khoát nước đến hai tay mỏi nhừ mà bờ sông thì vẫn cách còn xa. Với một tiếng gừ gừ không hài lòng, con Hắc nhắm mắt lại, để sự thanh tịnh của tâm hồn ru nó vào một giấc ngủ ngắn yên bình, và mơ về người đẹp.
 
Ngày còn ở nhà con Hắc sợ nước lắm, mỗi lần cô Út bắt tắm rửa là nó luôn luôn tìm cách lẩn trốn. Nó cứ chạy loanh quanh trong nhà hoặc lủi vào gầm sô pha, gầm tủ. Cô Út phải lừa nhử bằng thức ăn ngon mới bắt được nó cho vào bồn tắm. Bây giờ đây lênh đênh trên sông nước nó lại cảm thấy khoái chí và thú vị vì đã thoát được nanh vuốt của con chó hung hãn. Nó thầm mơ ước phải chi được nằm trên một con thuyền buồm, gối đầu lên đùi nàng Bạch Tuyết, và vắt chân chữ ngũ mà ngắm mây trời, ngâm nga bài Tràng Giang của ông Huy Cận thì thú vị biết chừng nào.
 
Đang thả hồn mơ mộng tít cung mây, con Hắc chợt cảm thấy khúc gỗ nãy giờ trôi đi rất chậm. Nó ngồi xổm người lên, chống hai chân trước như hai cái trụ, đưa mắt ngó quanh. Trời đã ngả về chiều từ lâu, hoàng hôn đang sắp sửa ập xuống. Nó bỗng nhớ ra điều gì, hốt hoảng la lên kinh hãi. “Trời! Lỡ con sông này chảy ra biển thì làm sao? Biển rộng lớn làm sao tìm được bờ bến?" Bản năng sinh tồn của loài mèo mách bảo nó phải trốn thoát khỏi dòng thủy lưu quái ác này. Nơi duy nhất an toàn là trên đất liền. Nghĩ vậy nó vội vã đưa cả hai chân trước khoát nước không ngừng, hướng khúc gỗ vào bờ. Đoạn này mặt đất bằng phẳng, lòng sông rộng, nước chảy lờ đờ. Khúc gỗ dài hết xoay ngang lại xoay dọc, hai bàn chân con Hắc quá bé nhỏ nên nó không dễ dàng gì điều khiển đúng như ý muốn được. Loay hoay mãi đến nửa canh giờ sau con Hắc mới tiếp cận được gần bờ. Đang khấp khởi vui mừng chỉ một lát nữa thôi là nó có thể đặt chân lên đất liền. Bỗng đâu tai con Hắc chợt nghe có tiếng động của một chiếc xuồng máy cao tốc. Mặt nươc nổi từng đợt sóng lớn, tung bọt trắng xóa. Khúc gỗ chao lắc thật mạnh, lăn tròn, dìm luôn cả người con Hắc xuống nước. Nó cố bám chặt lấy khúc gỗ. Lúc vừa trồi lên, một đợt sóng khác lại ập đến. Lần này con sóng mạnh mẽ hơn, đập thẳng vào lưng. Cả thân mình nó rã rời, khúc gỗ bị đánh văng ra xa. Cái chết luôn chực chờ những kẻ yếu đuối, như nhược, không có ý chí cầu sống. Nhưng với Hắc toàn Phong thì không dễ dàng gì bị khuất phục. Nó lặn ngụp dưới làn nước lạnh, cố hết sức vùng vẫy bơi vào bờ. Trời xanh không phụ người có lòng. Thế rồi, hai chân trước đã bám chặt được vào bờ cỏ, nó cố lê lết tấm thân rã rời vừa đói vừa lạnh trườn lên bờ sông. Trong chốc lát nó tưởng chừng như chẳng thể nào bò lên được. Nhưng rồi, thật kỳ diệu, con Hắc từng bước từng bước trườn lên đến chỗ đất bằng. Chỗ ấy đúng ngay bên chân một cây cầu. Con Hắc nghe có tiếng xe chạy vù vù. Xa xa những ngọn đèn nê-ông bật sáng cả một góc trời. Thì ra con sông này đổ về một cái hồ lớn nằm sát thành phố Toronto.
 
Nơi Hắc toàn Phong trôi giạt đến là một thành phố sầm uất, đông đảo dân cư, thuộc vùng Ngũ Đại Hồ. Thành phố này có nhiều khu vực tụ hội đủ các sắc dân chung sống hòa đồng với nhau. Có nhiều cao ốc đồ sộ. Các bảng hiệu xanh, đỏ nhấp nháy về đêm. Con Hắc lưu lại nơi này hơn một tháng. Nó bỏ ra nhiều thời gian thăm thú và khám phá khắp mọi nơi. Nó đã từng dạo qua khu phố Tàu, đi qua Quảng trường Nathan Phillips, đứng ngắm cái tòa tháp CN Tower cao vút hàng giờ. Và nó cũng đã phiêu bạt qua không biết bao nhiêu khu nhà tồi tàn, chung cư cũ nát, lang thang qua bao nhiêu con đường nhộn nhịp xe cộ và khách bộ hành. Nó cũng đã thám hiểm con đường hầm Subway đông tây của thành phố. Được nhìn thấy bao nhiêu cái lạ lẫm, thú vị của con người nơi đây. Hắc toàn Phong sung sướng lắm, cái chí nguyện giang hồ vặt của nó đã được thỏa mãn. Nó hầu như quên đi nỗi nhớ nhà, và nỗi buồn xa cách nàng Bạch Tuyết. 
 
Sống mãi ở bất cứ nơi nào một thời gian dài chúng ta cũng đều cảm thấy nhàm chán. Đối với Hắc toàn Phong cũng vậy. Sau những ngày dài rong ruổi mọi ngõ ngách của thành phố bây giờ nó bắt đầu muốn ra đi. Cái tính hiếu động và óc tò mò không để cho nó sống nhàn cư ở một nơi nào lâu dài. Trừ phi có một ai đó đủ sức níu giữ trái tim nó lại. Đêm qua nó lại nghĩ về nàng Bạch Tuyết. Mường tượng gương mặt khả ái của nàng đầm đìa nước mắt vì lo lắng và nhớ nhung nó. Nàng cô đơn lạc lõng ngày ngày ra hàng cây phong nơi cánh đồng cỏ đợi nó trở lại. Đột nhiên nó cảm thấy nơi khóe mắt mình cay cay như vừa cắn phải một củ hành tây. Nó nằm cuộn tròn dưới ánh đèn đường vàng vọt nơi một góc phố vắng, tồi tàn, đôi mắt trĩu nặng vì buồn bã và bụng đói cồn cào. Ngay trong lúc này nó nhận ra rằng cái ý chí phiêu lưu của nó đã cùn nhụt đi ít nhiều. Rồi nó gục gặc cái đầu tự nhủ ngay ngày mai nó sẽ lên đường đi tìm nàng ấy. 
 
Đêm đó, Hắc toàn Phong lang thang đi tìm thức ăn trong một khu phố có những tòa nhà chọc trời, những đại lộ ồn ào dòng người và xe cộ xuôi ngược như mắc cưỡi. Nó nhận ra rằng cuộc sống ở đây quá xô bồ, hối hả như một dòng sông cuồn cuộn chảy mải miết không ngừng nghỉ. Chỗ này thật không thích hợp cho con mèo nhà quê như nó. Có mấy cái quán mở cửa đến nửa đêm, mùi thơm sực nức cả mũi khi nó đi ngang qua. Mặc dù đã khuya nhưng khách khứa vẫn ra vào tấp nập. Trên vỉa hè người ta vẫn còn đi lại đông vui. Cảnh tượng này Hắc toàn Phong đã thích nghi từ vài tháng nay nên cũng không cản trở gì công việc tìm mồi của nó. Cái bản năng săn bắt tổ truyền của nó mấy tháng nay rất hữu dụng và ngày càng được tôi luyện sắc sảo, tinh tế hơn.
 
Đêm nay nó nằm phục sau gốc cây của một hiệu ăn sang trọng thì phát hiện sự chuyển động gần thùng rác chỗ con hẻm nhỏ. Đôi tai nó vểnh lên, chiếc đuôi nằm yên trên mặt đất, duỗi thẳng về phía sau. Nó nín thở chờ đợi. Một con chuột có bộ lông nâu nâu, béo tốt, bò từ dưới cái nắp cống bị vênh chui lên. Nó đảo qua đảo lại đôi mắt đen nhánh như hai hạt tiêu quan sát tứ phía. Nhận thấy bốn bề lặng yên, nó bò thật nhanh đến bên mấy cái thùng rác cao bỏ chung với mấy cái bao đen căng phồng, vất ngổn ngang thành một đống to. Con chuột không hề bối rối trước cái đống hôi thối, lộn xộn ấy. Nó chạy ngoằn ngoèo, chui rúc nhanh thoăn thoắt, lúc ẩn lúc hiện chỗ đống rác như yêu ma. Cặp mắt lanh lợi, lém lỉnh không ngừng cử động. Cái mõm nhọn với hàng râu mép dài trông phát ghét. Con Hắc đã theo dõi không sót bất kỳ cử động nào của con mồi. Nó nghiên cứu kỹ lưỡng cách di chuyển của chuột, cách nó sục mõm vào các chỗ rách của mấy cái bao rác, và cách sử dụng đôi chân trước bươi móc.
Lợi dụng lúc con chuột tham ăn rúc đầu vào cái hộp giấy mà gặm nhấm thứ gì trong ấy, con Hắc lao tới, móng vuốt duỗi ra vồ lấy con mồi. Con chuột kêu “chóe” lên một tiếng rồi im bặt, cổ nó đã bị đôi hàm răng sắc nhọn như những chiếc đinh cắn ngập vào tận xương. Đôi chân nhỏ xíu của con vật bé nhỏ đạp đạp lên mặt đất nhưng không thể nào chạy được, rồi xụi lơ. Niềm vui chiến thắng trào dâng trong lòng, con Hắc. Nó hí hửng, mất cảnh giác, cầm một tay giơ cao con chuột, vẻ đắc thắng, ngạo mạn hiện rõ trên khuôn mặt. Bỗng một cái bóng xám từ đằng sau xông tới, phóng vù lên đớp một phát vào con chuột rồi lao vun vút về phía đầu hẻm. Bị bất ngờ con Hắc lúc đầu sửng sốt, nhưng rồi ngay lập tức nó phóng mình đuổi theo cái bóng xám như bay. Thì ra đó là một con mèo hoang trong khu phố này. Nó đã theo dõi trò mèo bắt chuột của Hắc toàn Phong từ đầu đến cuối. Đợi khi con Hắc bắt được chuột rồi, sơ ý, nó mới cướp con mồi mà chạy. Đúng là một tay cao thủ trong chốn giang hồ, sành sõi chiêu trò ngư ông thủ lợi. Con Hắc vừa đuổi theo vừa thầm cảm phục kẻ giấu mặt.
 
Hắc toàn Phong đuổi qua mấy con đường vẫn không giành lại được miếng mồi. Con mèo xám là dân giang hồ chính hiệu, lọc lõi, cat cứ vùng này đã lâu, rành rẽ các ngõ ngách nơi đây; còn con Hắc dù sao cũng chỉ là một du khách. Đuổi đến một ngã tư, con Hắc đang định phóng qua đường thì bỗng dưng bị một chiếc xe hơi rẽ phải đâm vào. Cả thân hình nó bay lên, văng vào bờ cỏ bên lề. Một vài người đi đường dừng lại ngó xem. Người tài xế xuống xe, tiến lại, cúi xuống đỡ con Hắc lên tay, thấy nó nằm yên bất động, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng còn thở thoi thóp. Anh ta bế nó lên, mang vào xe, và chạy ngay đến bệnh viện Thú cưng thành phố.
 
17/3/2024
tranducpho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.