I.
Nhà vừa mới mua một chú mèo con. Nó chỉ vừa hơn ba tháng tuổi, to bằng bắp tay người lớn. Toàn thân đen tuyền, không có một sợi lông tạp. Bộ lông mềm mượt như mái tóc của một thiếu nữ đương độ tuổi xuân thì. Cái đầu thì tròn và lớn chừng bằng quả măng cụt hạng trung. Đôi tai nhỏ nhắn, chót tai nhọn hoắt như đầu cái lá mận non vừa nhú. Nổi bật hơn cả là đôi mắt tròn xoe, xanh biếc và sáng rỡ. Thân hình nhỏ, gọn. Hai chân cao, khỏe khoắn nên nó chạy nhanh như gió cuốn. Chủ nhà đặt cho cái tên nghe rất hảo hán Lương Sơn Bạc là Hắc toàn Phong. Thế nhưng cô con gái Út lại chỉ thích gọi nó là Hắc Hắc.
Lúc mới mua về, Hắc Hắc nhút nhát lắm. Suốt ngày nó chui trốn dưới gầm tủ hoặc dưới ghế sô pha, chỉ khi nào đói mới chạy ra kêu meo… meo… đòi ăn. Nhưng chỉ mấy hôm sau, khi đã quen nước quen cái thì nó quậy phá còn hơn một đứa trẻ ngỗ nghịch.
Nó chạy nhảy khắp nơi trong nhà. Phóng như bay lúc lên hoặc xuống cầu thang. Chui vào mền nằm ngủ. Có lúc nó chồm lên mấy chậu cây kiểng kê sát cửa sổ phòng khách, hít hít ngửi ngửi đánh hơi như con chó con, rồi xuất kỳ bất ý chồm lên, giơ đôi chân trước kéo đổ cả chậu lan. Có lúc nó lại chạy quanh quẩn bên chân mọi người. Hễ ai ngồi ở đâu nó cũng ngồi bên cạnh, hoặc điu bám vào bắp chân hoặc ngoạm lấy ngón chân mà gặm. Bà chủ nhà bảo: “Cái thằng Hắc toàn Phong này đang thời kỳ mọc răng nên đụng thứ chi cũng cạp!” Nghe nói vậy cô Út liền mua cho nó một mớ đồ chơi. Nào là con tôm vải, con cá vải, cả con sâu đo chạy bằng pin nữa. Hắc Hắc chơi với những thứ ấy được ít hôm rồi cũng đâm ra chán, không thèm ngó ngàng gì đến.
Thấy vậy cô Út cột con tôm vải vào một sợi dây, rồi kéo lê trên sàn. Hắc Hắc tinh mắt lắm, vừa trông thấy con tôm di động nó liền nhẹ nhàng, rón rén bám theo. Cô út cố ý nhử nó, không di động con tôm nữa. Vừa thấy con mồi đứng yên, Hắc Hắc liền nằm phục xuống, hai chân trước thu về dưới ngực. Đôi mắt mở to, hai tai vểnh lên nghe ngóng.
Lúc này cô Út lại động đậy con tôm. Hễ cô Út xê dịch miếng mồi sang trái, Hắc Hắc quay phắc đầu sang trái; hễ xê dịch sang phải nó liền quay ngay mặt sang phải. Cô Út lại ngừng tay. Thoáng thấy con mồi không động đậy, nhanh như chớp, Hắc Hắc nhảy bật cả người lên phóng tới vồ lấy miếng mồi. Cô Út liền giựt sợi dây lên cao, con tôm theo đà vung lên. Không một chút chần chừ Hắc Hắc vọt người lao theo. Cô Út ngoặc cánh tay 180 độ. Hắc Hắc bật ngửa người đưa hai chân trước chộp ngay lấy con tôm. Lần này thì mấy cái vuốt sắc đã bấu chặt được con tôm vải, Hắc Hắc xoay người nửa vòng để lấy lại thăng bằng trước khi tiếp đất.Cô Út cười khanh khách, buột miệng cất lời khen: “Giỏi quá! Hắc Hắc giỏi quá!” Rồi cô buông sợi dây. Hắc Hắc nhẹ nhàng hạ hai chân sau xuống sàn nhà, miệng ngoạm lấy con tôm chiến lợi phẩm tha đi.
Đến tháng ba, Hắc Hắc vừa được sáu tháng tuổi. Lúc này trông nó đã cao lớn, mình dài, ngực nở, bụng thon. Mỗi bước đi trông có vẻ oai vệ ra phếch. Cái đuôi dài chổng lên cao, hiên ngang như một chú hổ con. Nó không thích chạy theo người trong nhà, bám vào chân để gặm nữa, mà lại hay nhảy phốc lên bệ cửa sổ phòng bếp, ngồi trên đó hàng giờ nhìn ra bên ngoài. Đằng sau nhà là một khoảng đất rộng, rồi đến cái hàng rào gỗ. Phía bên kia hàng rào có một lạch nước. Bờ bên kia con lạch tiếp giáp với khu rừng thưa. Mùa này lá đã rụng sạch, chỉ còn trơ vơ những thân cây và cành. Những hôm trời nắng đẹp, bầu trời xanh lơ, thỉnh thoảng lại có bầy chim thiên di bay ngang qua, cất tiếng kêu inh ỏi. Đôi mắt của Hắc toàn Phong mông lung nhìn xa xăm, dường như đang mơ ước được đi giang hồ vặt, được thoát ra ngoài bốn bức tường gạch đang giam cầm đời nó. Mặc dù ở đây mọi người đều đối xử rất tốt với nó, và mỗi ngày nó đều được ăn uống no nê. Ôi, bước chân giang hồ mới hấp dẫn, thôi thúc làm sao! Nhất là với Hắc toàn Phong, một gã mèo vừa mới lớn, đang tràn trề sinh lực. Dòng máu phiêu lưu đang chảy rần rật trong huyết quản. Hắc toàn Phong đứng thẳng mình lên bằng hai chân sau, đưa cả hai chân trước cào cào vào tấm cửa kính, miệng kêu lên ư ử. Bên kia bờ lạch, mấy con sóc nâu đang nhảy nhót, đùa giỡn trên những cành cây chỗ bìa rừng.
Được sống trong một ngôi nhà ấm cúng cùng với những người chủ tử tế, biết thương yêu loài vật là một điều may mắn và diễm phúc cho Hắc toàn Phong. Nhưng cái tính tò mò, ham khám phá thế giới bên ngoài luôn luôn làm cho nó cảm thấy như đang thiếu thốn một thứ gì đó thật quan trọng trong cuộc đời. Nó muốn được tự do. Nó muốn được chạy nhảy leo trèo như bọn sóc nâu ngoài rừng, không bị ai quản chế. Nó cảm thấy nhàm chán khi mỗi ngày được ăn ba bữa, tối ngủ trong cái ổ bọc đệm dày ấm áp, và chơi đùa với những thứ đồ chơi giả tạo. Nghĩ đến đây Hắc Toàn Phong bất giác rùng mình, thở dài thườn thượt. Nó lắc lắc cái đầu đầy vẻ chán nản, uể oải nằm dài trên bậu cửa sổ, bộ lông bóng mượt sáng lên bởi ánh nắng chiều ấm áp rọi qua khung kính. Nó lại thở dài thêm một lần nữa, có cảm giác như là một kẻ vô dụng hay là một người lính thua trận.
Bên ngoài, tiếng chim hót líu lo trên các cành cây, kẻ lá. Giai điệu vui tươi của chúng hoàn toàn trái ngược hẳn với cảm giác buồn nản của Hắc toàn Phong. Lũ chó bên nhà hàng xóm đang nô đùa ở sân sau, tiếng sủa của chúng vang vọng sang không làm cho Hắc ta kinh hãi chút nào. Thỉnh thoảng lại nghe lũ trẻ cười đùa và la hét ỏm tỏi. Dường như cả thế gian đang vui sướng chỉ mỗi mình nó là khổ đau. Hắc toàn Phong ngẩng đầu nhìn cái giang sơn của nó. Mấy món đồ chơi bằng vải hình con tôm, con cá bị bỏ quên trong một góc. Cái trụ cào móng, có từng bậc để cho nó tập leo trèo, ngày nào nó đã từng rất yêu thích bây giờ không hề động đến. Ngay cả mùi thức ăn của những hộp pate gan heo, hay thịt turkey xé phay ngâm trong sốt gravy cũng không còn sức quyến rũ nó.
Với một cái ngáp dài, Hắc toàn Phong duỗi thẳng đôi chân trước của mình ra, rồi đứng thẳng người lên. Cái đuôi đung đưa một cách uể oải phía sau. Nó liếc nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh. — Một không gian chật hẹp, bàn ghế, thùng bộng, xoong nồi, rổ rá… lỉnh kỉnh. Ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, Hắc toàn Phong đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn trốn đi. Nó tự nhủ thầm rằng đi lang thang đây đó ngoài trời mới tuyệt vời làm sao! Nhất định phải làm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm và đầy cảm giác phấn khích. Không thể sống suốt đời đơn điệu như thế này được.
Một buổi sáng rực nắng, khi cô Út vừa mở cửa đi ra phía vườn sau thì Hắc toàn Phong liền theo sát gót chân cô chạy vù ra ngoài. Ôi, cái thảm cỏ dưới chân nó sao mà mềm mượt, khác xa tấm thảm xù xì trong nhà. Lác đác trên nền lụa xanh nhung ấy, những bông hoa bồ công anh vàng tươi trông vô cùng đẹp mắt. Trên hàng rào một bầy chim se sẻ đang cãi nhau chí chóe. Hắc toàn Phong đang định nhảy lên hù một phát cho bọn chim lắm chuyện kia hết hí hửng thì chợt nghe tiếng cô Út gọi: “Hắc, Hắc không được chạy lung tung!” Nghe tiếng gọi con Hắc không quay lại mà cắm cổ phóng về phía trước, rồi lấy đà nhảy phốc lên hàng rào. Bầy chim sẻ giật mình bay tán loạn. Nhưng cái hàng rào quá cao, con Hắc không thể vượt qua được. Nó bấu hai chân trước định leo lên, nhưng cứ tuột dần xuống. Ngay lúc ấy cô Út đã đến sau lưng đưa hai tay xốc vào dưới nách nó, ôm lên vai. Con Hắc cố tuột ra khỏi tay cô chủ nhỏ nhưng không được. Cô Út ôm nó vào nhà và đóng sầm cửa lại. Thế là một cơ hội bỏ nhà đi thoát ly của Hắc toàn Phong đã vuột mất.
(xem tiếp kỳ 2)
11/3/2024
tranducpho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.