III
Sau khi nhấm nháp qua loa một, ít thịt rắn con Hắc uể oải nằm sóng soài bên bụi cây đánh một giấc ngon lành. Lần thứ hai nó thức giấc thì cũng là lúc trời vừa rạng đông. Dường như xa xa có tiếng gà gáy. Đây là lần đầu tiên được nghe tiếng gà gáy sáng, nó thích thú lắm, đưa chân trước lau lau hai bên mép, rồi uốn người làm mấy động tác thể dục buổi sáng. Nó chợt cảm thấy đau nhói bên hông, chỗ vết cắn của rắn máu đã khô nhưng mỗi khi nó vận động thì đau buốt. Hắc toàn Phong đưa mắt liếc nhìn xác con rắn bê bết máu nhưng vẫn còn tươi bên cạnh. Nó quyết định phải ăn một bữa thật đầy bụng rồi mới lên đường. vừa nhai con Hắc vừa ngẫm nghĩ không biết nên tiếp tục dấn thân mạo hiểm tiến sâu hơn vào những chân trời xa lạ chưa biết hay là quay trở về? Cuối cùng thì cái bản tính hoang dã, sống với thiên nhiên của nó đã thắng. Các giác quan rung lên vì phấn khích khi nghĩ đến những tao ngộ chẳng thể nào ngờ trước được sẽ xảy ra ngày mai, ngày kia. Hắc toàn Phong khẽ kêu lên vài tiếng meo meo, rồi nhắm hướng có tiếng gà gáy lững thững bước đi.
Phía chân trời đằng đông bây giờ đã rực lên một màu hồng chói lọi. Mặt trời như một quả bóng đang từ từ nhô lên khỏi phía rặng cây xa xa. Bỗng nhiên Hắc toàn Phong đứng sững lại, nó thoáng thấy một cái bóng trắng đang vừa đi vừa nhảy tung tăng. Lúc đầu, nó cứ tưởng đó là con thỏ con nên lặng lẽ men theo những bụi cỏ cao mà rình rập. Khi đến gần nó mới chợt nhận ra đó là một nàng mèo cái có bộ lông trắng muốt. Trên cánh đồng xanh tươi, rộng mênh mông, được sưởi ấm bởi ánh nắng mùa xuân, nàng ta vui vẻ vừa đi vừa hát nho nhỏ. Không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của những bông hoa nở rộ. Với chiếc áo khoác trắng tinh như tuyết, mượt như nhung nàng ta thơ thẩn dạo chơi trông chẳng khác gì một cô tiên đang du ngoạn trần gian. Đôi mắt màu vàng nhạt trong veo, nhanh nhẹn hình tam giác ngược làm nàng trông có vẻ thông minh nhưng không hiền lành chút nào. Bù lại phía bên dưới là cái mũi nhỏ, hồng hồng, ươn ướt thật đáng yêu vô cùng.
Khi cô nàng nhảy qua bãi cỏ cao, những ngọn cỏ cù lét vào bụng, khiến cô bật cười khúc khích. Những con bướm chập chờn bay lượn xung quanh nàng, đôi cánh của chúng vẽ lên không trung những sắc màu rực rỡ. Nàng tinh nghịch, nhảy nhót và xoay tròn, vươn tay vồ lấy mấy con bướm bay gần. Nhưng lần nào nàng cũng bắt hụt. Đôi mắt nàng lấp lánh niềm vui, cái đuôi đỏng đảnh đưa qua lắc lại thật điệu đà.
Chứng kiến quang cảnh ấy, trái tim Hắc toàn Phong bỗng dưng lỗi nhịp. Nó đứng như trời trồng lặng im trố mắt nhìn nàng hồi lâu. Lần đầu tiên trong đời nó không thể nào diễn tả được những xúc cảm đang diễn ra với chính mình. Gần đó, một dòng suối róc rách chảy qua giữa những tảng đá.
Nàng Bạch Tuyết dừng lại lắng nghe. Hắc toàn Phong đang bám sát theo sau, tâm thần ngơ ngẩn, không chú ý gì nên suýt va vào nàng. Bạch Tuyết kêu gừ gừ giơ tay sắp tát vào mặt Hắc toàn Phong. Lúc này nó mới giật mình tỉnh mộng, vội nhảy sang một bên. bạch Tuyết gắt: “Đằng ấy đi đứng cái gì thế, sắp va vào người tớ rồi này?” Ôi, cái giọng nói sao mà trong trẻo, ngọt ngào làm sao! Trái tim con Hắc như bồng bềnh tận nơi tầng mây tít trên nền trời cao kia. Trông Hắc toàn Phong luống cuống giống hệt đứa bé ăn vụng bị bắt quả tang. Nó liếc mắt nhìn trộm nàng. Một khuôn mặt kiều mị, khả ái. Trên cổ nàng đeo cái vòng bạc, có gắn miếng thẻ bài bé xíu giống như của nó. Nó nghĩ trong bụng: “A, thì ra nàng cũng là một kẻ bỏ nhà rong chơi như mình chứ không phải hạng gái giang hồ tứ chiến chuyên nghiệp.” Ngay thời điểm này, con Hắc hiểu rằng nó đã biết được chính xác mục đích sống của mình là gì. Nó lí nhí nói: “Tôi… tôi muốn kết bạn với đằng ấy!”
Lời buông ra rồi, Hắc mới nhận ra rằng mình rõ ngớ ngẩn. Người ta hỏi một đằng, mình đáp một nẻo. Thật ra con Hắc chỉ nói lên tiếng lòng chân thành của nó lúc ấy mà thôi, chứ không để tâm trả lời câu hỏi. Nàng Bạch Tuyết cười khanh khách, cất giọng cao lanh lảnh:
- Tự tin gớm nhỉ! Anh muốn kết bạn với tôi thì phải đánh cược với tôi cái đã!
- Đánh cược như thế nào?
- Anh thấy chỗ hàng cây kia không? – Bạch Tuyết vừa nói vừa chỉ về phía tay phải, nơi có một dãy cây phong cành lá um tùm, và nói:
- Tôi và anh chạy đua, nếu anh chạy đến cái cây đầu tiên kia trước tôi thì tôi cho phép anh làm bạn.
- Nếu tôi thua thì sao?
- Thì anh sẽ là nô lệ của tôi.
- Được! Tôi chấp nhận đua!
- Anh làm nô lệ là cái chắc! – Nói xong nàng ta cười khanh khách như đã nắm chắc phần thắng về mình. Nàng tự tin như thế vì cánh đồng này là vương quốc của nàng, và thần dân nơi đó chẳng ai chạy nhanh hơn nàng. Nàng cất tiếng hô dõng dạc:
- Một… Hai…Ba… Chạy!
Tiếng “chạy“ vừa dứt, cả hai lao đi như đạn ra khỏi nòng. Hắc toàn Phong nghe bên tai mình tiếng gió xé vù vù. Vì vết thương rắn cắn đêm qua còn đau nên nó không thể trổ hết tài khinh công được. Bởi thế dù đã gắng hết sức, không hề có ý nhưòng nhịn nhưng vẫn chạy sau nàng Bạch một bước chân. Nàng chạy nhanh thoăn thoắt, bốn chân lướt đi trên mặt cỏ như đằng vân, dáng điệu mềm mại uyển chuyển trông tuyệt đẹp. Còn độ mươi mét nữa là đến cái cây đầu tiên. Hắc toàn Phong không thể bị thua. Nó nghiến răng nhịn đau, vận dụng mười thành công lực sử dụng tuyệt kỹ lăng ba vi bộ phóng vù lên phía trước. Khi thân hình nó vừa băng qua cây phong đầu tiên thì Bạch Tuyết cũng vừa đến nơi. Mặt nàng đỏ ửng không biết vì mệt hay vì thua cuộc.
Cả hai mệt lả người, vừa ngồi xuống gốc phong nghỉ ngơi được giây lát, bỗng họ đứng phắc dậy ngay. Từ xa, một người đàn ông đang dẫn con chó bẹc-giê tiến về phía họ. Con chó cất tiếng sủa vang động cả một góc trời. Mấy con quạ đen đang ngủ trên cành giật mình vỗ cánh bay đi, vừa bay vừa kêu thất thanh. Hắc toàn Phong trìu mến bảo BạchTuyết trèo lên cây mà trốn, để mình nó đánh lạc hướng con chó dữ. Bạch Tuyết còn ngần ngừ, nhưng nó giục gấp gấp. Đột nhiên nàng ghé môi hôn lên má nó một cái rồi xoay người phóng vù lên cành phong. Chỉ mấy cái nhún nhảy nàng đã núp vào một cành to rậm rạp. Hắc toànPhong hồn lạc cõi thiên thai mơ màng. Thoang thoảng bên mũi nó còn đọng lại mùi hương như lan như xạ. Nhưng nó ngay lập tức giật mình tỉnh táo vì tiếng sủa gâu gâu chát chúa đã gần kề bên tai. Nó quay phắc người vụt như tên bắn ngược về hướng chạy đua lúc nãy. Con chó hùng hổ xông tới, sợi dây cổ đã vuột khỏi tay chủ nên nó càng dũng mãnh hơn. Người đàn ông vừa chạy theo sau vừa gọi inh ỏi.
Dù Hắc toàn Phong có nhanh nhẹn đến đâu cũng không nhanh hơn được con chó bẹc-giê, huống chi lúc này nó đã thấm mệt sau cuộc đua. Chẳng mấy chốc con chó đã đuổi gần kịp nó. Quá kinh hãi, con Hắc không còn kêu lên được nữa, nhưng vẫn cố sức chạy. Khi chạy đến chỗ cỏ mọc cao như lau sậy nó liền rẽ ngoặt ra hướng bờ suối. Con chó vẫn hăng hái bám theo. Vừa đến bờ suối con Hắc chợt nhìn thấy một gốc cây to bị chặt sát gốc, nơi ấy có một nhánh cây khô to bằng bắp tay người lớn, vươn ra giữa dòng suối như cây cầu tự nhiên. Nó liền nhảy phốc xuống đó, và men theo nhánh cây bò ra tận chỗ đầu mút. Vừa đúng lúc này, con bẹc-giê cũng vừa ló đầu ra đến bờ suối. Nó há cái mõm rộng hoác, nhe hai hàm răng trắng nhởn ra mà sủa oang oang.
(còn tiếp)
--
tranducpho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.