Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2023

Về Phương Nam

Trần Đức Phổ

Từ thuở bé đã nghe danh Nam bộ
Ruộng đồng xanh thẳng cánh cò bay
Dòng Cửu Long phù sa như máu đỏ
Cá tôm nhiều thò tay bắt được ngay

Những rừng mắm, những rừng tràm, rừng đước
Như đoàn quân đi chinh phục phương nam
Những tráng sĩ của vài trăm năm trước
Đến bây giờ vẫn sừng sững hiên ngang

Tôi đã đọc trận Rạch Gầm – Xoài Mút
Người anh hùng áo vải phá quân Xiêm
Bên tai nghe tiếng chiêng khua, trống giục
Những con thuyền lao vun vút như tên

Viếng di tích Tả quân Lê Văn Duyệt
Một công thần khai quốc chịu hàm oan
Thân về trời, mộ phần đeo xiềng xích,
Vẫn khói hương trong tâm khảm người dân

Còn văng vẳng nghe giọng ngâm Đồ Chiểu
Thà mắt đui mà giữ lấy đạo nhà
Hơn những kẻ nghĩa quân thần chẳng hiểu
Đem thân làm tôi mọi Phú-lang-sa

Những danh sĩ từng một thời lừng lẫy
Thủ Khoa Huân, Phan Văn Trị, Tôn Thọ Tường
Khai trận chiến trên văn đàn ngày ấy
Khí anh hùng ngùn ngụt cõi văn chương

Về phương nam theo dấu chân người trước
Đêm nằm nghe khúc Dạ Cổ Hoài Lang
Chén rượu gạo thấm qua hồn thao thức
Sóng vỗ bờ cuồn cuộn Cửu Long Giang.
 
27.12.2023
 

 

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2023

Hạc Vàng

 

Hạc vàng về đậu cành xuân
Ngừoi xưa xa vắng lầu vàng cô liêu 



Truyện Cười Cuối Tuần

 Tú Điếc sưu tầm

Một bà nội trợ đang ở trong bếp loay hoay nấu nướng bữa tối trước đêm Giang Sinh cho thật thịnh soạn. Anh chồng thọc tay túi quần đứng kế bên không ngớt chỉ bảo:
- Bà cho thêm mắm vào!
- Thêm chút bột ngọt cho ngon!
- Bỏ nhiều nhiều tiêu cho thơm chứ!
- Một lát nhớ nếm lại thử!
- Vặn lửa nho nhỏ thôi!
- …
Bà vợ bực mình, quát:
- Ông có để yên cho tôi nấu không? Tui biết nấu ăn mà! Ui chao! Chứ ông không muốn ăn hay sao mà lắm mồm thế?
Ông chồng cười hề hề, giọng tỉnh bơ:
- Tui chỉ muốn cho bà biết cảm giác lúc tui đang lái xe, bà ngồi bên cạnh lải nhải chỉ bảo suốt nó như thế nào ấy mà!
 
Christmas Eve, 2023
 

 

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2023

Bài Tổng Kết Cuối Năm

Tú Điếc

 

Tổng kết một năm chém gió
Bạn bè ít nhiều khen hay
Cho dẫu chân tình / giả bộ
Cũng vui như rồng gặp mây
 
Văn chương viết như kể chuyện
Mơ hoang rất mực khôi hài
Đôi khi hứng tình châm biếm
Thói hư, tật xấu thật cay
 
Tò te dịch thơ ngoại quốc
Chẳng cần biết đúng hoặc sai
Cốt yếu để mà tự học
Thơ văn của những anh tài
 
Không tiền in thơ củ chuối
Tự ta xuất bản lai rai
Một chồng đem kê làm gối
Non gan nào dám tặng ai?
 
Tuổi ta cầm tinh Quý Mão
Sáu mươi lẻ một xuân này
Người xưa ắt đã nên lão
Ta thì nết vẫn thơ ngây
 
Chẳng dám đòi chơi trống bỏi
Nhưng vẫn mê gái chân dài
Tiếc rằng đời luôn nghèo đói
Nên đành giấu mộng liêu trai
 
Chẳng phải Quảng Nam hay cãi
Nhưng ta có tính thài lai
Hễ nghe những điều nghịch nhĩ
Là bình là luận dông dài
 
Cuối năm tổng kết tạm đủ
Mời bạn chén rượu, okay?
Đọc xong thấy chẳng thích thú
Cũng đừng block hoặc bye bye.
 
20.12.2-23
 

 



Sớ Kể Tội Thập Loại Quan Tham

 Tú Điếc

Tiết đông năm tàn tháng tận
Tú Điếc học mót tiền nhân
Dâng sớ này vạch tội ác
Hại dân của mười loại quan 
 
Trước tiên là quan giáo dục
Bắt con em học chữ Tàu
Khiến cả Đại Việt mất gốc
Dễ dàng Hán hóa về sau
 
Thứ nhì là quan y tế
Viện phí tăng mãi không ngừng
Nhân dân ốm đau, bệnh tật
Là rơi xuống hố bần cùng
 
Thứ ba là quan điện lực
Ăn nhiều chẳng thỏa lòng tham
Giá điện đã cao chót vót
Ba tháng lại tăng một lần
 
Thứ tư là quah xây dựng
Tượng đài mấy ngàn tỉ đồng,
Đường xá chưa đi đã lún
Phố phường nước ngập thành sông
 
Thứ năm là quan văn hóa
Cấp phép sản phẩm tào lao
Dân chê, thế là hăm dọa
Ngay nơi quốc hội đông lào
 
Thứ sáu là quan xử án
Kết tội giết người thật kỳ
Dao, thớt ngoài chợ sẵn bán
Lấy làm chứng cớ tùy nghi
 
Thứ bảy là quan nhà đất
Bán mua sổ đỏ, sổ hồng
Người dân mất nhà, mất ruộng
Chính quyền ăn có nói không
 
Thứ tám là quan công lộ
Mét đường vài triệu đô la
Vừa mới thông xe đã lở
Phí thu bất kể trẻ già
 
Thứ chín là quan đầu tỉnh
Khác gì lãnh chúa ngày xưa
Trong tay quyền sinh quyền sát
Buôn quan bán chức chuyện thừa
 
Thứ mười tất nhiên phải kể
Những quan làng xã tép riu
Tuy là chức quyền nhỏ bé
Hành dân đủ thứ, đủ điều
 
Quý Mão năm dài sắp tận
Sớ này dâng tới Thiên đình
Cầu mong Ngọc Đế soi sáng
Ra tay cứu giúp chúng sinh!
 
21.12.2023
Tú Điếc thượng sớ
 

 

Thứ Tư, 20 tháng 12, 2023

Những Con Chữ Trên Dòng Thời Gian

 Trần Đức Phổ

Những con chữ thầm lặng
Hiện trên dòng thời gian
Như vết khắc vào đá
Những nỗi niềm đa mang
 
Những con chữ nguệch ngoạc
Những con chữ chân phương
Chứa nỗi buồn man mác
Chứa nỗi lòng vấn vương 
 
Ngoài nghìn trùng hải lý
Con chữ là cánh chim,
Mang tâm tình tri kỷ
Bay đậu vào trái tim 
 
Những con chữ thầm lặng
Hiện trên dòng thời gian
Biết đâu là vàng đá
Trong tim tôi, tim nàng.
 
18.12.2023
 

 

Cứ Mặc Gió Bay Đi

Trần Đức Phổ 

Kiếm gãy, bút cùn, cờ không gió
Tráng sĩ rung đùi nhẩm đọc thơ
Một chút phong trần ngạo khí đó
Rồi thôi, giã biệt chốn giang hồ 
 
Những kẻ độc hành mau mỏi gối
Về đâu cũng lặng lẽ như nhau
Đôi khi dâu bể con thuyền ngược
Kiếm chỗ an bình ở chốn nao?
 
Trần ai một cõi không chân tướng
Cố giữ làm chi một nụ cười?
Đã trót quen chân làm lữ khách
Sá gì mưa nắng hoặc buồn vui?
 
Nghe nói người xưa bị bẻ bút
Lấy dao khắc đá những chi chi
Ta nay trót lỡ sinh nhầm lúc
Thì đời cứ mặc gió bay đi!
 
18.12.2023
 

 

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2023

Mơ Nàng Tiên Dung

 Trần Đức Phổ

Nếu có thể xin quay về quá khứ
Thuở các Vua Hùng dựng nước Văn Lang
Không Ti-vi, Ai-phôn, In-tơ-nẹt
Không bận lòng xe điện hoặc xe xăng
 
Những thảo nguyên mênh mông, bát ngát
Đầy hoa thơm cỏ lạ thoảng hương trinh
Một bầu trời xanh trong cao chót vót
Không tượng đài, dinh thự choán tầm nhìn
 
Ta sẽ gặp nàng mỵ nương kiều diễm
Cởi xiêm y đùa nghịch nước sông Hồng
Ngàn năm sau sẽ trở thành cổ tích
Chuyện kể rằng Chử Đồng Tử - Tiên Dung
 
Nơi đảo hoang mọc đầy dưa hấu đỏ
Hái dâng vua làm sính lễ cầu hôn,
Và cả hai hóa tiên đồng ngọc nữ
Dắt tay nhau trong vĩnh cửu càn khôn!
 
17.12.2023
 

 

Truyện Thật Ngắn

 Tú Điếc sưu tầm

Lúc sắp lìa đời, một ông cụ đưa cho đứa con trai độc nhất của mình chiếc đồng hồ cũ kỹ và nói.
- Đây là món đồ quý báu nhất của gia đình ta, nó được truyền từ đời ông nội ta. Nay ta giao lại cho con, con hãy đem bán đi để có tiền vốn mà làm ăn.
Anh con trai nghe bố nói thế liền đem đến tiệm đồng hồ để bán. Họ trả giá một trăm ngàn đồng. Anh không bán, cầm về thưa lại với bố. Hôm sau, anh lại đem đến tiệm cầm đồ. Chủ tiệm chê chiếc đồng hồ quá cổ lỗ sĩ nên chỉ trả giá vài mươi ngàn đồng. Anh lại cầm về. Hôm sau nữa, anh đem chiếc đồng hồ đến bán ở một viện bảo tàng. Tại đây, họ mua với giá vài chục triệu đồng. Lúc về, anh hớn hở khoe với bố. Ông già nhìn anh, ôn tồn bảo:
- Qua việc này con có học được điều gì không?
Anh con trai lặng im. Ông cụ nói tiếp:
- Bố muốn cho con biết, phàm cái gì ở đời cũng đều có giá trị tuyệt đối khí nó ở đúng chỗ, đúng nơi.
 
14.12.2023
 

 

Thứ Ba, 12 tháng 12, 2023

Trẻ & Già

 Trần Đức Phổ phỏng dịch

Tôi đọc bài thơ “Old and Young” của Francis William Bourdillon (1852-1921) bỗng dưng chợt nhớ đến bài ca trù “Hồng Hồng Tuyết Tuyết” của cụ Nghè Dương Khuê (1839-1902), với những câu như:
Ngày xưa Tuyết muốn lấy ông
Ông chê Tuyết bé, Tuyết không biết gì
Bây giờ Tuyết đã đến thì
Ông muốn lấy Tuyết, Tuyết chê ông già.
Tuy cách diễn đạt khác nhau, nhưng cả hai đã gặp nhau trong ý tưởng, trong nét đa tình của thi nhân.
.

 
 
OLD AND YOUNG
By Francis William Bourdillon (1852-1921)
 
LONG ago, on a bright spring day,
I passed a little child at play;
And as I passed, in childish glee 
She called to me, “Come and play with me!” 
 
But my eyes were fixed on a far-off height
I was fain to climb before the night;
So, half-impatient, I answered, “Nay! 
I am too old, too old to play.” 
 
Long, long after, in Autumn time—
My limbs were grown too old to climb—
I passed a child on a pleasant lea,
And I called to her, “Come and play with me!” 
 
But her eyes were fixed on a fairy-book;
And scarce she lifted a wondering look,
As with childish scorn she answered, “Nay!
I am too old, too old to play!”
.
 
TRẺ & GIÀ
 
Ngày xuân nắng đẹp thuở xa xưa
Trên đường tôi gặp bé chơi đùa
Trong niềm hoan hỉ cô mời gọi,
“Hãy đến cùng chơi với em nào!”
 
Tầm mắt trông vời tít nẻo xa
Đèo cao đêm vắng ngại xông pha
Thiếu lòng kiên nhẫn nên tôi đáp:
“Tôi chẳng thể chơi, tôi đã già!”
 
Rồi một mùa thu, lâu rất lâu—
Đôi chân đã mỏi ngại đèo cao—
Qua đồng gặp bé, tôi mời goi:
“Em đến cùng chơi với anh nào!”
 
Cuốn truyện thần tiên mắt chẳng rời
Chẳng thèm liếc xéo cái thằng tôi
Giọng cô khinh khỉnh đầy non nớt
“Tôi đã già, chẳng thể nào chơi!”
 
9.12.2023


A Poem

 Translated by Tran Duc Pho

A POEM
 
A poem is a bunch of words
Written on paper or screen.
It’s understandable or mysterious,
Conveying either reality or metaphysics 
 
A poems is a math puzzle
Needed a kind heart to solve.
It has one or more answers
Between lines waiting for finders
 
A poem is a princess
Sleeping in the deep forest,
Missing the prince's loving kiss
She will never be awake.
 
A poem is a ray of sunshine
That flashes into the darkness
Of the soul which suddenly being bright
According to the meaning of its rhymes and themes.
 
From the original Vienamese poem “Bài Thơ” written by Trần Đức Phổ
 
11.12.2023
 

 

Truyện Thật Ngắn

Tú Điếc sưu tầm 

 

Truyện rất ngắn

Một ông nhà giàu nọ muốn cho cậu con trai cưng của mình biết cuộc sống của người nhà quê nghèo khổ như thế nào, nên nghỉ hè ông chở cậu về nhà người thân dưới quê sống hẳn một tuần. Sau khi trải nghiệm đủ mọi thứ vất vả thiếu thốn của người nông dân, hai bố con lên xe trở về thành phố.

Trên đường về, lúc xe chạy bon bon trên con đường nhựa phẳng phiu, ông bố gợi chuyện cùng đứa con trai.
- Con thấy rồi đấy! Cuộc sống của những người dân quê thật khác xa chúng ta, đúng không?
Đứa trẻ gật gật đầu, đáp lời bố:
- Vâng ạ! Rất khác!
- Con nói cho bố nghe thử, khác nhau như thế nào, nào?
- Dạ! – Cậu con trai vui vẻ, liếng thoắng nói cho ông bố biết những gì mình đang suy nghĩ. – Con thấy khác nhiều thứ lắm, ví như nhà mình chỉ có một con chó, họ thì nuôi cả bầy. Nhà mình có một cái hồ bơi nhỏ xíu, họ có cả một dòng sông lớn. Nhà mình có dăm bóng đèn điện, họ có cả một bầu trời sao… Họ giàu hơn chúng ta nhiều! Đúng không bố?

12.12.2023