2
Một đoàn thuyền buồm gồm ba chiếc thuận theo dòng nước triều lên lướt đi băng băng nơi vàm sông Trà Khúc. Trên mui chiếc du thuyền đi đầu có cắm lá cờ hiệu nền đỏ chính giữa có thêu chữ Hầu màu vàng kim. Hai bên mạn thuyền mười vệ sĩ thân hình lực lưỡng, đầu trần, mình quấn xà rông sắc chàm cầm giáo đứng nghiêm trang như những pho tượng. Chiếc thuyền thứ hai rèm buông kín mít. Từ trong khoang thuyền, tiếng đàn tiếng sáo du dương, trầm bổng vọng ra. Chiếc thứ ba nhỏ hơn hai chiếc chạy phía trước, trên boong thoáng thấy mấy cô gái quấn xà rông trắng từ đầu tới chân, chỉ chừa ra khuôn mặt, ngồi thơ thẩn hai bên mạn thuyền ngắm trời mây. Đoàn thuyền xuất phát từ thành Cổ Lũy ngược dòng sông Trà nhắm hướng tây trực chỉ.
Đấy là đoàn thuyền du ngạan của tiểu thơ Trà Mị Cơ, con gái Tín Nhân Hầu Trà Sơn, cháu gọi quốc vương Chiêm Thành bằng bác họ. Phụ thân nàng hiện đang trấn thủ thành Cổ Lũy. Ông là người tín cẩn của Chiêm vương Trà Hòa, giỏi dùng thủy chiến nên được giao trấn thủ khu vực bờ biển đông bắc nước Chăm-pa phòng ngừa thủy binh Đại Việt. Nàng Mị Cơ là cô con gái út của hầu gia. Tính nàng vốn ưa đi đây đó, nhìn ngắm phong cảnh non xanh nước biếc chứ không thích ru rú chốn phòng the. Từ nhỏ nàng đã ham luyện tập cỡi ngựa bắn cung chứ không tập tành thêu thùa, may vá. Lần này nhân sinh nhật mười sáu tuổi, nàng xin phép song thân về thành Châu Sa để viếng thăm người cô ruột. Đấy cũng là chỉ là cái cớ để có dịp đi ra ngoài. Vốn tính chìu con nên vợ chồng hầu gia cũng không cản ngăn, chỉ sai một đội thân binh mười người đi theo để bảo vệ. Đoàn du thuyền xuất phát từ sáng sớm, nếu không có gì trở ngại thì xế chiều hôm ấy sẽ đến thành Châu Sa. Lúc này, ba chiếc thuyền vừa ra khỏi Cổ Lũy đầm chừng vài dặm, Mị Cơ đã truyền lệnh cho chạy chậm lại. Nàng muốn nhân dịp này ngao du sơn thủy cho thỏa thích.
Ban lệnh xong, nàng đi lên lầu thuyền. Hai thiếu nữ hầu cận nhẹ nhàng rảo bước theo sau. Ánh nắng ban mai tràn ngập khắp nơi. Gió sớm thổi mát rượi. Từng bầy chim sơn ca từ những tấm thảm lúa xanh mướt như nhung dọc hai bên bờ sông chốc chốc vụt bay lên, cất tiếng hót líu lo, rộn ràng như vừa được tự do. Mị Cơ nhoẻn một nụ cười tươi như đóa hồng mới nở, đưa hai tay lên cao làm một động tác thể dục. Rồi buột miệng reo:
- Ôi, thật là thoải mái!
Một cô hầu gái nhanh nhảu phụ họa:
- Cảnh đẹp quá, tiểu thư nhỉ!
Mị Cơ nhún vai:
- Còn phải nói!
Cô hầu ngượng ngnịu như vừa nói sai điều gì, vội cúi mặt đứng im thin thít. Mị Cơ thấy vậy cất tiếng cười giòn tan như pha lê, phát nhẹ một chưởng lên vai cô thị nữ.
- Ngươi nói đúng mà!
Mị Cơ mình mặc chiếc áo dài bằng lụa Tô Châu màu xanh lục, điểm xuyết hoa văn phong lan trên thân áo, cổ tay áo viền kim tuyến. Tóc tết thành bím, quấn quanh đầu không trùm khăn mà chỉ cài chiếc trâm vàng chuôi có đính hồng bảo thạch và chuỗi ngọc trai ngắn. Hai tai đeo hai vòng vàng to như miệng chén. Gương mặt thanh tú. Thân hình cân đối. Ba vòng chuẩn mực. Nói chung trông nàng cũng khá xinh đẹp.
Mặt trời dần dần lên cao. Đoàn thuyền qua khỏi cánh đồng lúa. Đến đoạn này con sông bắt đầu thu hẹp bề ngang, chạy len lỏi quanh co giữa những quả đồi thấp mọc đầy cỏ tranh và những lùm bụi. Một vài nơi lại thấy có khu rừng cây thưa thớt. Ba con thuyền vẫn lướt đi nhẹ nhàng trên dòng nước trong xanh. Tiếng đàn cầm lại vang lên, thánh thót, ngân nga nỗi niềm hoài cổ.
Đến trưa, họ dừng lại nghỉ ngơi ở một cù lao nhỏ có nhiều bóng cây cổ thụ. Ăn uống xong, Mị Cơ và hai cô tỳ nữ bước xuống thuyền đi vào rừng. Họ vừa đi được một lúc, anh đội trưởng vệ binh biết được, vội vã đuổi theo. Ba cô gái men theo con suối nhỏ, thích thú hái những bông hoa dại đủ màu sắc. Mấy chú bướm vàng, bướm xanh lượn lờ bên váy áo các nàng. Cả ba cởi giày, xắn váy lội ra giữa dòng suối cạn. Dòng nước trong rách chảy qua các mỏm đá. Một vài bầy cá nhỏ tung tăng lội trước chân họ. Họ buông váy dùng hai tay để vớt. Đã không bắt được cá mà váy áo ướt mèm. Họ tạt nước vào nhau và cười vui như tiếng suối reo. Cảnh tượng chẳng khác gì bồng lai tiên cảnh mà họ chính là những nàng tiên. Đang chơi đùa vui vẻ thì bỗng dưng cuồng phong nổi lên ào ào. Cây cành kêu răng rắc. Phút chốc mây đen kéo đến mù mịt, phủ kín bầu trời. Cả bọn hớt hải chạy nhanh về thuyền. Họ chui ngay vào khoang, đóng sập cửa lại. Phía trời tây một tia chớp lóe lên sáng lòa như xé toạc cả bầu trời. Rồi một tiếng nổ đinh tai nhức óc nổi lên. Dòng sông bị chấn động mạnh như động đất, khiến toàn thân mỗi người lắc lư theo con thuyền. Nhưng lạ thay, chỉ một thời thần sau trời quang mây tạnh, không có cả một giọt mưa rớt xuống đất.
Đoàn du thuyền kéo neo, tiếp tục hành trình.
Hoàng hôn hôm ấy, ba chiếc du thuyền cập vào một hòn đảo nhỏ nằm giữa dòng sông Trà Khúc. Đảo này có tên là Hòn Ngọc. Chiều dài của nó độ chừng non năm dặm, chiều ngang chỗ rộng nhứt chừng hai dặm. Từ đây nhìn về hướng tây bắc là núi Thiên Ấn, hướng tây nam là ngọn Thiên Bút. Đấy là hai thắng cảnh nổi tiếng của vùng đất Cổ Lũy Động. Thời bấy giờ đất nước Chiêm Thành nhiều nơi còn bỏ hoang. Người ít nên hòn đảo nhỏ này không có cư dân sinh sống. Thỉnh thoảng mới có vài chiếc ghe thương hồ xuôi ngược từ thành Châu Sa về Cổ Lũy ghé vào nơi đây để nghỉ ngơi hoặc tránh cơn giông tố.
Từ trên chiếc thuyền đi đầu, tám người lính, tay cầm giáo mác bước lên bờ. Họ chia làm hai toán tả hữu riêng biệt tiến sâu vào trong đảo rồi vòng lại thành một cánh cung. Họ đứng cách quãng xa nhau tạo thành một hàng rào bảo vệ từ xa. Tiếp đến, tên đội trưởng và hai tên lính khác bước lên bờ. Một tên lính vai vác mớ cọc tròn, dài như cây sào một đầu vạt nhọn. Hắn vừa đi vừa cắm những cây cọc ấy thành ba hình tròn đồng tâm. Một tên lính khác theo sau dùng búa gỗ nện vào số cọc đó cho thêm phần vững chắc. Xong yên, tên đội trưởng ra hiệu cho một tốp thiếu nữ tay ôm những cuộn vải trắng tinh bươc lên bờ. Hết tốp này đến tốp khác họ thay phiên nhau quấn nhiều vòng vải quanh những cây cọc vừa được đóng. Họ làm việc một cách thuần thục và mau lẹ như đã quen làm từ lâu. Chỉ một loáng trên bãi cát đã hình thành một căn phòng bằng vải kín đáo, với ba lớp vách ngăn biệt lập. Phòng có thiết kế cửa ra vào hẳn hoi. Sau đó tốp thiếu nữ kia lại lên thuyền. Lúc xuống trên đầu mỗi người đều có đội một cái vò bằng sành. Họ múc nước dưới sông và đội lên đặt vào giữa căn phòng vải. Khi mọi thứ đã xong xuôi đâu đó, Mị Cơ và hai cô tỳ nữ cận thân mới bước xuống thuyền. Cả ba tiến về căn phòng tắm dã chiến mới vừa được hoàn thành. Một cô hầu bước lên trước vén bức màn cho Mị Cơ tiến vào. Rồi nàng cùng cô kia đều đứng lại phía bên ngoài canh cửa. Đúng lúc đó, tên đội trưởng vệ binh khệ nệ mang rương quần áo tiểu thư đến để bên chân hai cô hầu. Rồi hắn lùi xa vài bước đứng yên chờ lệnh gọi.
Mặt trời đã chui tọt xuống dãy núi đen sẫm ở phía tây từ lúc nào. Ngôi Sao Hôm như con mắt của kẻ tò mò nhấp nháy liên hồi trên cao. Từng con sóng nhẹ nhàng liếm vào bãi cát. Cả toán tùy tùng tập trung tinh thần cao độ, chú ý quan sát, lắng nghe từng động tĩnh xung quanh đề phòng mọi sự bất trắc có thể xảy ra. Suốt cuộc hành trình bây giờ là lúc căng thẳng nhứt. Chỉ sơ hở một chút lỡ có kẻ đột nhập làm càn thì cái đầu bọn chúng khó giữ. Chúng biết chủ nhân chúng muốn gì thì làm nấy. Không ai khuyên can nàng được. Nàng đã thích hưởng thụ lạc thú tắm tiên giữa đất trời thì bọn chúng đều phải răm rắp phục vụ dù biết rằng chuyện bất như ý có thể xảy ra.
Vầng trăng mười sáu tròn vành vạnh từ từ nhô lên đằng đông. Vầng trăng đẫy đà, căn phồng như một trái cấm đang độ chín vàng ươm. Nàng Mị Cơ trút bỏ xiêm y. Rõ ràng dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên. Nàng đứng nghiêng người, thong thả múc từng gáo nước dội lên cơ thể tràn trề nhựa sống.
Đêm thanh vắng đến tịch mịch. Bỗng từ bên trong căn phòng dã chiến vang lên tiếng kêu hãi hùng của Mị Cơ:
- Ối trời! Cái gì đây!
Tất cả bọn tùy tùng sững sờ. Hai cô nữ tỳ nghe tiếng kêu của chủ nhân cùng giật mình kinh sợ. Một cô vén màn chạy ngay vào, cất giọng run run:
- Chuyện gì vậy tiểu thư?
Tên đội trưởng cũng vội vàng xông lại chỗ cánh cửa, dường như cũng muốn tiến vào trong, nhưng bị cô nữ tỳ đứng ngoài cản lại. Hắn cất tiếng hỏi to:
- Tiểu thư có sao không?
Chỉ nghe tiếng Mị Cơ khóc rấm rức nhưng không trả lời.
oOo
Lại nói chuyện Trần Lai. Lúc chàng ôm cơ thể phụ thân vào lòng, người ông mềm nhũn, chỉ còn thoi thóp thở thì tâm thần chàng bấn loạn. Đầu óc tê điếng, hầu như mê man không còn ý thức được những chuyện đang xảy ra xung quanh. Bởi vậy khi tên đội viên đội cải cách ruộng đất xóc lưỡi lê đâm chàng, chàng chẳng có phản ứng gì. May mà lá bùa hộ mạng đã kịp thời hiển linh phép mầu cứu chàng thoát chết. Đến lúc tỉnh táo lại, chàng nhận ra mình đang ôm chặt lấy xác phụ thân giữa một vùng ánh sáng lạ chói mắt. Rồi bỗng nhiên cả người chàng và cái xác người cha bay vút lên như pháo thăng thiên. Khi ấy chàng chẳng biết làm gì hơn là nhắm nghiền đôi mắt lại và hai tay ghì chặt cha mình. Chàng nghe tiếng gió rít vù vù bên tai. Độ chừng một canh giờ sau, Trần Lai có cảm giác như bị rơi xuống một bãi cát. Lúc bọn người Mị Cơ nghe tiếng sấm động dữ dội và luồng bạch quang lóe lên trên bầu trời là lúc Trần Lai đang xuyên thời gian, quay ngược về sáu trăm năm trước, đến đất nước Chiêm Thành.
Chàng mở bừng mắt ra nhìn quanh khi tiếng gió rít đã ngừng hẳn. Nơi chàng rơi xuống là một bãi cát trắng bên bờ một dòng sông. Chàng ngạc nhiên vô cùng, chẳng biết làm sao mà mình có thể bay bổng lên như vậy để rồi rơi xuống nơi này. Trần lai đứng dậy đi vòng quanh xem xét khắp nơi. Chẳng có một ai để mà hỏi thăm đây là đâu, cũng không thấy một căn nhà nào. Chàng như một kẻ đang lạc vào cõi mộng du.
Quay trở lại bên xác người cha đang nằm đó. Lòng chàng đau đớn vô biên. Gạt những giọt lệ trên má, chàng đưa tay vuốt mắt người cha thân yêu lần cuối. Chẳng có gì để đào huyệt chàng dùng hai bàn tay không đào một hố nông chôn cất người khuất núi. Nước mắt chàng lại tuôn như mưa vì nghĩ đến cha cả đời sống trong nhung gấm mà nay chết đi không có được một bộ đồ sạch sẽ, lành lặn che thân.
Lúc chôn cất cha vừa xong, bất chợt Trần Lai nhìn thấy một đoàn thuyền từ dưới hạ lưu đang tiến về bãi cát chỗ chàng đang ngồi. Chàng nhìn lại thân mình bất giác kinh hoàng vì trên người chỉ có mặc độc một chiếc quần đùi. Chàng nhớ lại lúc đang tắm nghe gia nhân gọi chàng cầm lấy cái áo thun chạy đến bên cha. Nhưng khi ôm ông, cái áo duy nhất đó chàng đã vất lên bãi cỏ. Nay gặp người lạ với cơ thể trần như nhộng thế này làm sao được. Bãi cát trống hoang, chẳng có nơi nào để ẩn nấp. Trong lúc cấp bách, một tia sáng bỗng lóe lên trong óc chàng. Chàng nhớ lại chuyện công chúa Tiên Dung và Chử Đồng Tử. Thế là chàng liền bắt chước người xưa vùi mình xuống cát, nằm im. Chẳng ngờ cũng giống như chuyện xưa, nàng MỊ Cơ lúc dội nước tắm cũng dội đúng lên người chàng. Dĩ nhiên là chàng bị lộ nguyên hình tích. Bởi vậy nàng mới hét lên khủng khiếp như thế.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.