Thứ Hai, 20 tháng 5, 2024

Mộng Hồi Champa (Kỳ 6)

 (tiếp theo)

6

    Trần Lai đi vào sảnh đường. Đó là một căn phòng hình chữ nhật, rộng rãi và thoáng đãng. Sàn lát gỗ màu nâu sẫm. Trong phòng không bày biện gì nhiều. Hai bên có kê những chiếc bàn nhỏ và ghế dựa bằng gỗ mun lên nước bóng nhoáng. Mỗi chiếc ghế đặt xen kẽ với mỗi chiếc bàn khoảng cách đều nhau. Chính giữa là lối đi rộng chừng hai trượng. Cuối lối đi có chiếc ghế gỗ cẩm lai to cao, được chạm trổ tinh vi. Phía sau là bức vách vẽ hình một con hổ rằn ri. Trên ghế một người đàn ông mặc quan phục, dáng vẻ đỉnh đạc, hùng dũng. Gương mặt đen sạm, râu quai nón lởm chởm. Đầu chít khăn màu huyết dụ. Một ông già mặc bộ áo dài màu trắng thắt lưng xanh, khoanh tay đứng hầu gần đó như đang chờ sai khiến.
 
    Đến cách chừng ba trượng Trần Lai dừng lại, chấp tay khom lưng thi lễ.
    - Kính chào ngài. – Chàng nói bằng thứ tiếng Chăm lơ lớ mới học được từ Mị Cơ.
Chủ nhà khoát tay miễn lễ, và ra hiệu cho chàng ngồi xuống ghế. Chờ chàng an tọa xong, ông ta mới mở miệng.
    - À… thì ra công tử không phải là người bản xứ?
    - Dạ, tiểu nhân là người Đại Việt!
    - Công tử có nói giỏi tiếng Chăm không?
    - Dạ, chỉ biết được chút ít thôi. Nếu ngài có thể cho phép tôi nói tiếng Việt thì tốt quá.
Ông ta quay sang nói gì đấy với người đàn ông đứng bên cạnh. Ông này gật gật đầu rồi nói với Trần Lai bằng tiếng Việt rất trôi chảy.
- Công tử cứ sử dụng tiếng Đại Việt của anh, tôi sẽ phiên dịch lại. – Ngừng một chút ông ta tự giới thiệu mình là sư gia. Còn vị đang ngồi oai vệ trên ghế cao kia là ngài Tín Nhân Hầu. 
 
    Cuộc trò chuyện không có gì là lý thú. Trần Lai có cảm giác như là hầu gia đang điều tra lý lịch nhân thân của chàng. Chỉ có ông ta hỏi và chàng thì trả lời. Chàng thành thật kể lại tất cả mọi chuyện từ khi gặp gỡ MỊ Cơ. Nhưng tuyệt nhiên không cho ông ấy biết chàng là người từ tương lai sáu trăm năm sau trở về. Chàng phịa ra một nhân thân khác. Trần Lai vốn biết rằng thời bấy giờ các tàu buôn Trung Hoa và tàu các nước Đông Nam Á thường ra vào tấp nập ở cửa biển Hội An và Thị Nại. Chàng nói rằng mình khách thương trên một tàu buôn Hoa kiều đến Chiêm Động tìm mua quế và trầm hương. Nhưng lạc đường và gặp bọn thổ phỉ nên lưu lạc đến nơi này. Chủ nhà nghe qua câu chuyện chàng kể vẫn không có biểu hiện gì. Quả là một người cảm xúc không lộ ra mặt, tính tình trầm tĩnh, khó đoán. Trần Lai thoáng nghĩ mình ba xạo như thế không biết có bị lộ tẩy không. Mình đã nói với MỊ Cơ là mình từ tương lai đến, nhưng với cha nàng lại nói khác đi. Mong sao nàng chưa nói cho ông ta biết mình xuyên thời gian tới đây. Chàng nghĩ kỹ rồi. Nếu chàng nói thật hết thì chỉ tự gây thêm phiền phức mà thôi.
Đến lúc này mới có một gia nô bưng nước mời Trần Lai. Chờ cho chàng uống xong, Tín Nhân Hầu đổi giọng vui vẻ nói.
- Ta cảm ơn công tử đã chăm sóc cho con gái ta suốt thời gian nó lưu lạc bên ngoài. Ta là võ tướng không nói dài dòng quanh co mà đi thẳng vào đề. Nói thật với công tử con gái ta nó đã trót thương ngươi. Vậy không biết ý ngươi thế nào? Có đồng ý để nó cưới làm chồng không?
 
Quá bất ngờ trước câu hỏi của chủ nhà, Trần Lai đâm ra lúng túng. Chàng ú ớ như người nói ngọng.
    - Cái này… Cái này…
Hầu gia nghiêm giọng, bảo chàng.
    - Ta chỉ hỏi ngươi cho biết vậy thôi, nhưng cho dù ngươi có đồng ý thì cũng phải vượt qua hai điều kiện của ta đưa ra thì mới được làm con rể nhà này.
Trần Lai đã lấy lại bình tĩnh. Chàng chấp tay thi lễ và nhã nhặn đáp:
    - Xin hầu gia đưa ra điều kiện ạ!
    - Vậy là ngươi đã đồng ý?
    - Dạ, vâng!
 
Trần Lai đưa mắt liếc nhìn vẻ mặt hầu gia. Dường như trên khuôn mặt râu ria kia thoáng có nét cười. Chàng mạnh dạn ngó sang hai bên, mơ hồ như nhìn thấy chỗ tấm màn vải che khung cửa đi ra phía sau, sát vách tường ngang lay động. Một đôi mắt đen lay láy đầy trìu mến đang chăm chăm nhìn chàng.
Chủ nhà giọng ôn tồn.
    - Điều kiện đầu tiên là ngươi phải trả lời đúng một câu hỏi của ta.
    - Mời ngài ra đề!
    - Câu hỏi là như vầy: Làm thế nào để có thể nối liền được trời với đá?
 
    Vừa nghe xong, Trần Lai ngờ ngợ, dường như chàng đã đọc cái đè tài này ở đâu thì phải. Rất nhanh chàng cố lục lọi các ngăn của trí nhớ để tìm câu trả lời. Chàng nhủ thầm, chắc chắn là mình biết, vì mình đã đọc điều tương tự như thế ở đâu đó rồi. Hình như là trong một cuốn sách. Trần Lai hít một hơi thật sâu, thở ra từ từ theo phép dưỡng sinh để thư giãn. Hầu gia thấy chàng tập trung suy nghĩ thì im lặng, thong thả vuốt râu chờ đợi câu trả lời.
Một lát lâu sau, Trần Lai bỗng chợt nhớ ra hai câu thơ trong tập Giai thoại Hồ Xuân Hương. Chàng liền đứng bật dậy:
    - Bẩm, tiểu nhân xin trả lời. – Ngừng một chút để lấy giọng rồi chàng cất tiếng ngâm: 
 
“Thiên thạch nguyên lai bản thậm huyền
Nhất triêu vân vũ thạch liên thiên.”
(Nghĩa là những hòn đá do trời sinh huyền bí lắm, một sớm kia trải qua mây mưa thì đá trở nên cùng một màu liền với trời.)
 
   Hầu gia nghe sư gia dịch lại, vỗ đùi đánh đét một cái, bật cười ha hả:
    - Hay! Hay lắm! Rất thông minh!
Trần Lai nghe khen trong lòng không hề sung sướng mà vô cùng xấu hổ. Mặt chàng đỏ bừng bừng đến tận mang tai. Chàng đã chôm thơ của người khác để làm vừa lòng cha nàng Mị Cơ chứ không do tài năng đích thực. Chàng ngượng quá nên ù cả tai, loáng thoáng nghe hầu gia nói.
    - Được rồi! Công tử đã đáp ứng tốt điều kiện thứ nhất. Việc thứ hai cần làm là phải có công danh. Chúng ta hẹn một năm sau, nếu công tử có chút thành tựu trong cuộc đời thì con gái ta sẽ đến hỏi cưới. Bây giờ hãy tạm biệt.
Trần Lai đứng dậy cáo từ ra về. Trước khi quay lưng bước đi chàng không quên liếc nhìn chỗ bức rèm. Dường như chàng thấy đôi mắt đen long lanh ngấn lệ.
 
Trần lai vừa ra đến cổng, một cô tỳ nữ không biết đứng đợi từ lúc nào dúi vào tay chàng cái túi gấm và nói nhỏ chỉ vừa đủ cho chàng nghe.
    - Đầu giờ Mão ngày mai, tiểu thư đợi công tử ở cổng thành Tây. Không gặp không về.
    Nói xong, ả thị tỳ vội vã bỏ đi. Trần Lai mở hé túi gấm, bên trong là mấy đỉnh vàng hình trái cau bổ đôi. Chàng liền cột nó vào thắt lưng. Tất cả những việc đã xảy ra giữa hai người không thoát khỏi cặp mắt của tên gia nô trong phủ đang đứng rình họ sau cây cột to nơi mái hiên. Đợi Trần Lai ra khỏi cổng, hắn vào báo ngay với tên sư gia, gã này liền bẩm lên chủ của hắn. Để dò ý chủ nhân hắn hỏi:
    - Hầu gia thật lòng muốn gả tiểu thư cho người đó?
    - Ngươi đoán xem?
    - Dạ, tiểu nhân làm sao biết được ý ngài! Xin Hầu gia chỉ dạy cho!
Tín Nhân Hầu cười ruồi:
    - Hắn đừng có mơ! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
    - Vậy sao Hầu gia lại ước hẹn một năm sau?
    - Ngươi ngốc quá! Đó là kế hoãn binh. Hiểu chưa? Ta đã có cách đối phó rồi. Tối nay ta nhờ ngươi làm giùm ta một việc. Nói đến đây, Hầu gia ngừng lại, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai, nhưng ông ta vẫn ghé sát tai tên sư gia nói nhỏ. Ngươi phải làm như vầy như vầy. Tên gia sư hai mắt lóe hào quang, luôn mồm vâng vâng dạ dạ và gục gặt cái đầu.
 
    Tối hôm ấy ở quán trọ Trần Lai nằm trằn trọc mãi. Nghĩ đến Mị Cơ chàng vô cùng cảm kích trước tấm chân tình của nàng. Chàng cũng hết sức thương yêu và quý trọng nàng tuy rằng hai người chỉ mới gặp nhau không lâu. Cả hai đều thật lòng nên rất muốn nên duyên cầm sắt. Nhưng hiện thời khoảng cách giữa chàng và nàng quá chênh lệch làm sao mà xứng đôi. Nàng là con nhà trâm anh quý tộc, còn chàng đúng là một kẻ cầu bơ cầu bất. Dẫu biết thời bấy giờ ở Chăm-pa phụ nữ đi cưới đàn ông là chuyện thường tình. Và Mị Cơ đã ghé mắt xanh đến chàng thì chàng chỉ việc đồng ý là xong. Nhưng dù sao thì vẫn còn có cha mẹ, dòng tộc nên chàng vẫn thấy khó khăn trùng trùng. Cha nàng đặt điều kiện chàng phải lập công danh trước. Thế nhưng, một người tứ cố vô thân, lưu lạc nơi xứ lạ. Khác chủng tộc, khác ngôn ngữ, và văn tự thì làm gì có cơ hội thăng tiến? Chỉ có mỗi cách là đi đầu quân đánh giặc lập công mà thôi? Nhưng chuyện vào sinh ra tử ai biết đâu mà lường? 
 
    Chàng lại nghĩ ngợi đến việc hẹn hò với Mị Cơ sáng mai, lòng càng thêm bối rối. Chàng băn khoăn không biết có nên tiếp tục cuộc tình với nàng hay không? Bỏ thì thương vương thì tội. Dù sao đây cũng là mối tình đầu của hai người, vả lại đang trong giai đoạn si mê nên khó lòng chia xa được. Cuối cùng tình yêu vẫn thắng. Trần Lai quyết định ngày mai sẽ y hẹn đến gặp Mị Cơ. Nghĩ đến lại được gặp người yêu lòng chàng tràn ngập nỗi hân hoan. Chàng nở một nụ cười hài lòng vì đã không có ý phụ bạc người tình. và bình thản nhắm nghiền đôi mắt dỗ dành giấc ngủ.
 
    Đang mơ màng giấc điệp, Trần Lai bỗng cảm thấy khắp người nóng ran, hơi thở khó khăn, chàng liền giật mình choàng tỉnh. Khói đen cuồn cuộn tuôn vào phòng. Tai chàng nghe có tiếng kêu la cầu cứu. Chàng mở cửa phòng chạy ra lan can, xung quanh quán trọ lửa cháy ngùn ngụt. Chưa kịp có phản ứng gì thì một trận mưa tên bắn xối xả về phía chàng. Chàng đưa hai tay ra gạt và lui về sau. Nhưng không còn kịp nữa, một mũi tên xuyên qua lớp áo đâm vào ngực chàng. Trần Lai nhói đau. Bỗng một vầng hào quang sáng lòa vụt tỏa ra trước mặt chàng. Toàn thân chàng bị vòng hào quang như vòi rồng hút mạnh, xoay tròn, bay tít lên không và tan vào bầu trời đầy sao.

 

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.