Thứ Ba, 1 tháng 8, 2023

Khúc Thi Thiên Của Đời Người

 What The Heart Of The Young Man Said To The Psalmist.


 

A PSALM OF LIFE
By Henry Wadsworth Longfellow (1807-1882)
 
Tell me not, in mournful numbers,
Life is but an empty dream!
For the soul is dead that slumbers,
And things are not what they seem.
 
Life is real! Life is earnest!
And the grave is not its goal;
Dust thou art, to dust returnest,
Was not spoken of the soul.
 
Not enjoyment, and not sorrow,
Is our destined end or way;
But to act, that each to-morrow
Find us farther than to-day.
 
Art is long, and Time is fleeting,
And our hearts, though stout and brave,
Still, like muffled drums, are beating
Funeral marches to the grave.
 
In the world’s broad field of battle,
In the bivouac of Life,
Be not like dumb, driven cattle!
Be a hero in the strife!
 
Trust no Future, howe’er pleasant!
Let the dead Past bury its dead!
Act,— act in the living Present!
Heart within, and God o’erhead!
 
Lives of great men all remind us
We can make our lives sublime,
And, departing, leave behind us
Footprints on the sands of time;
 
Footprints, that perhaps another,
Sailing o’er life’s solemn main,
A forlorn and shipwrecked brother,
Seeing, shall take heart again.
 
Let us, then, be up and doing,
With a heart for any fate;
Still achieving, still pursuing,
Learn to labor and to wait.
 
“A Psalm of Life” was first published in the October 1838 issue of The Knickerbocker; or the New York Monthly Magazine. The poem was published in the Voices of the Night in 1939.
.
 
KHÚC THI THIÊN CỦA ĐỜI NGƯỜI
 
Tấm lòng một chàng trai trẻ dâng lên tác giả Thi Thiên 
 
Đừng nói với tôi lẽ chán chường
Đời là một giấc mộng mơ suông!
Linh hồn ngây dại linh hồn chết
Sự việc vẻ ngoài khác với trong
 
Cuộc đời là thật, chẳng hư vô
Đích sống nào đâu phải nấm mồ
“Thân ta cát bụi về cát bụi ”
Linh hồn chẳng nói thế bao giờ
 
Không vui mà cũmg chẳng buồn đau
Định mệnh đẩy đưa đến lối nào
Hành động cho ngày mai tốt đẹp
Mỗi ngày càng xán lạn, vươn cao
 
Thời gian chóng vánh, Nghệ thuật lâu
Trái tim dù can đảm đến đâu
Vẫn như trống hãm khi đang gõ
Theo đám tang về mộ huyệt sâu
 
Trần gian là một bãi chiến trường
Mà đời là doanh trại quân nhân
Đừng ngu muội như đàn gia súc
Hãy đấu tranh làm một anh hùng
 
Dẫu Ngày mai đẹp cũng chớ tin
Hãy để cho quá khứ lặng im
Làm,— hãy làm ngay kịp lúc
Chúa trên đầu, nhiệt huyết trong tim
 
Gương vĩ nhân còn mãi sáng soi
Cho ta học cách sống làm người
Để khi rời bỏ nơi trần thế
Còn dấu chân in ở cõi đời
 
Những dấu chân trên cát thời gian
Biết đâu có kẻ vượt trùng dương
Gặp cơn bão tố con thuyền đắm
Nhìn thấy, vững lòng, can đảm hơn
 
Vậy, hãy đứng lên cố gắng làm
Bằng con tim, mặc kệ gian nan
Không ngừng gặt hái, và theo đuổi
Học đợi chờ và lao động siêng năng.
 
31/7/2023
Trần Đức Phổ phỏng dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.