Trần Đức Phổ
Em chưa từng thi nhan sắc
Vẫn giành được giải nguyên khôi
Và là phụ nữ đẹp nhất
Nụ cười chẳng làm đổ nước
Cũng đã đắm say suốt đời
Ánh mắt chẳng là tia chớp
Cũng làm trái tim rạng ngời
Em là cơn mưa mùa hạ
Trên vùng đất hoang khô cằn
Em là nắng mai trên lá
Cho giọt sương tròn long lanh
Em như trái sim vừa chín
Hoa đồng, gió nội còn vương
Tôi, kẻ giang hồ may mắn
Vin cành với cả yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.