Trần Đức Phổ
Trả ta về tháng ngày xa xưa ấy
Thuở đất trời vừa mới tách làm đôi
Cả trần gian còn ngây thơ, vụng dại
Trả ta về với trăng thanh, gió mát
Không thù hằn với gươm, giáo, đạn, bom…
Trả cho ta tiếng suối reo, chim hót
Thuyết tà ma chưa làm bẩn linh hồn
Trả lại ta Vườn Địa đàng thuở đó
Không lâu đài, không dinh thự nguy nga
Thảo nguyên xanh, hoa thơm và cây trái
Ta – Adam, còn nàng ấy – Eva.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.