Tác giả: Trần Đức Phổ
Tao với mầy từng coi là tri kỷ
Trái khế chua, khúc mía ngọt chia đôi
Không màu mè, không ba hoa chính trị
Sống vô tư, đâu toan tính chuyện đời
Tao bỏ học chẳng phải vì chán lớp
Bởi không đành bán mủng lúa, nong khoai
Đóng tiền phạt để cô thầy hít đớp
Vì đau chân, bỏ lao động một ngày
Mày lẽo đẽo theo con đường binh nghiệp
Đến cuối đời thành bà nọ ông kia
Có nhà lầu, có xe hơi rất đẹp,
Đeo lon to, chưa đánh giặc bao giờ
Tao thành gã giang hồ đi biệt xứ
Ngóng quê hương như trẻ nhỏ ngóng quà
Mái tóc xanh đã hóa thành tuyết rũ
Gặp lại nhau mà khoảng cách càng xa
Nghe nói chuyện biết mầy điêu hơn thật
Rặt một mùi cháu bác Mác, bác Mao
Thôi cũng kệ! Chúc mày nhanh thăng chức
Nhờ bưng bô, và rất biết cúi đầu!
Trái khế chua, khúc mía ngọt chia đôi
Không màu mè, không ba hoa chính trị
Sống vô tư, đâu toan tính chuyện đời
Tao bỏ học chẳng phải vì chán lớp
Bởi không đành bán mủng lúa, nong khoai
Đóng tiền phạt để cô thầy hít đớp
Vì đau chân, bỏ lao động một ngày
Mày lẽo đẽo theo con đường binh nghiệp
Đến cuối đời thành bà nọ ông kia
Có nhà lầu, có xe hơi rất đẹp,
Đeo lon to, chưa đánh giặc bao giờ
Tao thành gã giang hồ đi biệt xứ
Ngóng quê hương như trẻ nhỏ ngóng quà
Mái tóc xanh đã hóa thành tuyết rũ
Gặp lại nhau mà khoảng cách càng xa
Nghe nói chuyện biết mầy điêu hơn thật
Rặt một mùi cháu bác Mác, bác Mao
Thôi cũng kệ! Chúc mày nhanh thăng chức
Nhờ bưng bô, và rất biết cúi đầu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.