Thứ Tư, 13 tháng 7, 2022

Di Tản

 

DI TẢN
 
Sa Huỳnh. Những ngày đầu mùa hè năm 1972, tình hình chiến sự càng lúc càng nghiêm trọng. Đêm đêm đại bác của quân Việt cộng vân bắn phá đều đều. Nhiều quả rơi vào khu dân cư. Các gia đình lo kiên cố lại hầm trú ẩn trong nhà, xung quanh và trên nóc hầm chất chồng những bao cát hoặc bất cứ thứ vật liệu gì có thể che chắn được mảnh pháo. Đã có nhiều người bị thương vong vì những mảnh đạn pháo của Liên Xô, Trung cộng. Chị Hai tôi cũng bị một mảnh đạn ghim vào sau lưng, chỗ bả vai, Máu chảy dàn giụa. Mẹ tôi hối hả đưa chị tôi đến nhà thương. Sau khi được băng bó và chụp quang tuyến X, biết mảnh đạn không chạm đến phổi bác sĩ cho về nhà mgay ngay hôm sau.
 
Lo lắng tình hình có thể khốc liệt, tồi tệ hơn nữa, mẹ tôi vội vàng thu xếp cho các chị và tôi vào Nha Trang nương nhờ gia đình chú tôi. Mẹ và em trai tôi tạm thời ở lại, đợi căn bán nhà và những vật dụng linh tinh rồi vào sau. Đường bộ không thể đi được, chị em tôi chỉ còn cách đi bằng đường biển. Nhưng cũng nguy hiểm thập phần.
 
Buổi chiều hôm đó, mỗi người chúng tôi chỉ mang theo một túi quần áo, rời nhà xuống bãi biển Châu Me đe lên thúng chai ra chiếc tàu đang đậu ngoài khơi. Mẹ và em tôi cũng đi theo đưa tiễn.
Khi gia đình tôi đến nơi bãi đáp thì đã quá nửa buổi chiều. Bãi biển đông nghịt người. Hầu hết là đàn bà và con nít. Tiếng gọi nhau, tiếng kêu khóc hỗn loạn. Ngoài khơi xa, tôi nhìn thấy thấp thoáng hai ba chiếc tàu, trông chúng be bé như những cái mo cau. Sóng biển hôm đó khá lớn vì trời bắt đầu ra giông. Đám người di tản chờ một lát thì có mấy cái thúng từ ngoài tàu bơi vào. Nhiều người xuống thúng và bắt đâu ròi bãi. Đột nhiên ngay lúc đó một vài tiếng súng tiểu liên nổ râm ran. Những lằn đạn lửa đỏ lòe bay vèo vèo trên mặt biển. Những chiếc thúng hối hả chèo nhanh ra khơi. 
 
Chị em tôi đi chuyến gần chót, lúc này bầu trời đầy mây đen, gió thổi càng mạnh, những con sóng tung bọt trắng xóa. Những lằn đạn không biết của phía nào không ngừng bay veo véo trên mặt biển xám xịt. Ông anh rể của tôi ra sức chèo kịch liệt. Cái thúng chai nhỏ phải chuyên chở đến năm con người vừa lớn vừa nhỏ nên muốn chìm. Nước mấp mé vành thúng. Trời bắt đầu đổ mưa. Mấy chị tôi người niệm Phật, người niệm Quan thế âm Bồ tát mà giọng run run. Miệng niệm tay không ngừng tác nước cho cái thúng đỡ khẳm.
 
Tôi đưa mắt nhìn vào bờ, thoáng thấy hai cái bóng của mẹ và em tôi đang đứng trong bờ nhìn ra, đưa tay vẫy vẫy, mỗi khi có con sóng trồi lên. Chiếc thúng trồi lên hụp xuống mấy lần nữa thì tôi không còn nhìn thấy họ nữa. trời bắt đầu tối sầm và mưa đổ đồm độp. Chẳng biết nước mưa hay nước mắt chảy ướt đẫm cả khuôn mặt chị em tôi.
 
Thật là may mắn thay, cái thúng mỏng manh của chúng tôi cuối cùng cũng đã cập vào chiếc tàu đón khách an toàn, không có một vết đạn nào găm vào vanh thúng. Anh rể tôi giúp tôi leo lên tàu. Lúc này, tôi mới hết sợ hãi. Tôi tin rằng chúng tôi thoát được kiếp nạn là nhờ cha tôi phù hộ.
 
Lênh đênh trên biển không biết bao nhiêu ngày đêm, tôi say sóng ói mửa tới mật xanh mật vàng, không ăn gì được, chỉ uống mỗi nước lạnh cầm hơi. Người đuối sức, mệt lả nên ngủ li bì. Khi chị tôi đánh thức, tôi dậy thì tàu đã thả neo nơi Cầu Xóm Bóng, Nha Trang. Lúc đó là vào ban đêm. Những cái đèn trên cầu bật sáng choang. Tôi ngước mắt nhìn và reo lên:
 
- Ô, chị ơi... coi mấy ông sao kìa, to và gần quá.
Chị tôi bật cười khanh khách:
- Khờ quá! Bóng đèn đấy!
Tôi cãi:
- Đèn làm gì mà sáng thế?
- Đèn điện đó em!
 
Sau khi tạm tá túc ở nhà chú thím tôi được nửa tháng vẫn không nghe được tin tức gì của mẹ và em trai tôi, chị Hai sốt ruột định trở về Sa Huỳnh đưa họ vào. Chị định sáng hôm sau sẽ lên đường thì ngay chiều hôm đó mẹ và em tôi vào đến nơi. Cả gia đình lại được đoàn tụ, ai cũng vui mừng khôn xiết, dẫu rằng nhà cửa đã tiêu tan, cuộc sống đang trong cảnh ăn nhờ ở đậu.
 
 10/7/2022
Trần Đức Phổ





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.