HỒI HƯƠNG
Sau cái ngày cầu Xóm Bóng bị ném bom, mẹ tôi vội vàng tìm tàu để đưa chị em tôi về quê. Chị tôi bàn với mẹ:
- Không biết ở quê đã ổn chưa?
Mẹ tôi đáp:
- Họ đã vào tới đây, chắc ngoài đó đã yên ổn rồi. Nhưng không biết ở đây có được yên không. Dù sao hòa bình rồi, về quê hương, đêm thả cái nong xuống đất ngủ cũng vui hơn. Vả lại mả mồ của cha con mấy năm nay không ai thăm viếng không biết cỏ có mọc lu lấp không?
Thế là ngay chiều hôm sau, mấy chị em tôi lại làm cuộc hải trình ngược lại cách đó ba năm. Lần này chỉ có chị Hai, chị Bảy và tôi. Các chị khác người có gia đình, người bận công việc phải ở lại. Em trai tôi, và thằng cháu, con chị Hai cũng ở lại.
Tối hôm đó chúng tôi tạm biệt mẹ và xuống tàu đang đậu ngay trên sông cái để về quê. Tàu nhổ neo ngay, chỉ có chị em chúng tôi và mấy người thủy thủ, không có hành khách nào khác Tạm biệt Nha Trang, miền đất hạnh phúc. Tạm biệt!
Lần này tôi cũng say sóng li bì như lần trước. Chủ tàu không đưa chúng tôi về cửa Mỹ Á mà ghé vào Sa Huỳnh. Họ cho chúng tôi lên bờ ở đây. Lúc đặt chân lên bãi cát tôi còn thấy chếnh choáng. Bước đi liêu xiêu. Mặt đất trồi lên hụp xuống. Đầu óc mơ hồ như người say rượu.
Sa Huỷnh, mảnh đất của rất nhiều kỷ niệm đau thương, Cha tôi đã ra đi mãi mãi từ nơi đây.
Nơi mẹ tôi khóc đến ngất lịm khi nghe được hung tin. Nơi tôi lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là một đứa trẻ mồ côi cha. Nơi chị tôi đã đổ những giọt máu đào của tuổi thanh xuân.
Chúng tôi tá túc tại một gia đình người quen vài hôm. Sau một ngày nghỉ ngơi, khi người đã hoàn toàn tỉnh táo tôi đi vòng quanh xóm để xem thử có thứ gì nơi đây quen thuộc với mình không. Tất cả đều xa lạ. Trước kia, gia đình tôi sống ở xã Phổ Châu, nay về trú ngụ ở Phổ Thạnh cho nên cũng không nhìn được cảnh xưa lối cũ thay đổi như thế nào. Tôi lò dò thả bộ men theo con đường cát trắng trong xóm, bỗng nghe tiếng ê a đọc bài. Tôi bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đi học. Thế là tôi cắm cổ chạy nhanh về phía đó. Đến nơi thì ra là một lớp học. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn vào. Cô giáo còn trẻ măng đang gõ thước lên bảng cho khoảng mười mấy đứa học trò nom còn bé hơn tôi đọc theo. Ký ức xưa hiện về. Không biết sao tôi vừa cảm thấy sung sướng vừa buồn. Đứng im một lát rồi tôi lặng lẽ bỏ đi.
Chiếc ca nô tấp vào bờ. Nước biển mát lạnh chạm vào chân làm tôi tỉnh hẳn người sau bốn, năm tiếng đồng hồ mệt lử vì bị sóng nhồi. Đang giữa buổi trưa trời nắng gắt. Nắm tay dẫn chúng tôi bước lên bờ, chị Hai tôi cười, nói:
- Rồi, Chúng ta đã về tới quê!
Chị tôi có vẻ vui mừng, nhưng tôi thì không chút mảy may cảm xúc. Với tôi, quê hương có lẽ là ở Sa Huỳnh, ở Nha Trang nơi tôi bắt đầu có chút hiểu biết, nơi tôi đã có nhiều kỹ niệm gắn bó khó quên. Còn nơi đây tôi không hề có một ấn tượng gì. Tất cả đều mới mẻ, tất cả đều xa lạ. Nó cũng như là một vùng đất khách nào đó đang chờ tôi khám phá mà thôi, hưng lòng tôi lại không háo hức mấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.