Sau Bóng Mỹ Nhân
Trần Đức Phổ
Ngõ vắng người về thấp thoáng xuân
Sao ta mường tượng bóng người thân
Cũng tà áo lụa bay phơ phất
Cũng
những đường cong đẹp tuyệt trần
Dưới gót sen hồng sỏi nở hoa
Bướm xanh bướm trắng lượn bay, và
Bên đường chim sẻ kêu chiu chít
Nhớ buổi tan trường đã đón đưa
Có phải cố nhân đã trở về
Hay ta hồn mộng mối tình quê
Sau lưng bóng dáng giai nhân lạ,
Rồi ngấm men say chuyện hẹn thề?
Ngõ vắng người về ta ngó theo
Khung trời thơ mộng dáng người yêu
Cho ta hóa bướm, làm chim sẻ
Để được bên nàng hót líu lo.
24.1.2024
Cảm nhận:
Bài thơ "Sau Bóng Mỹ Nhân" của Trần Đức Phổ là một bức tranh đầy chất thơ về ký ức và mộng tưởng tình yêu. Những dòng thơ nhẹ nhàng, tinh tế, mang âm hưởng hoài niệm, đã khắc họa một cách sống động hình ảnh người thiếu nữ với vẻ đẹp tuyệt mỹ, làm say đắm lòng người.
Ngay từ những câu thơ đầu, tác giả đã đưa người đọc vào không gian của mùa xuân – biểu tượng cho sự tươi mới, đẹp đẽ và tràn đầy sức sống. “Ngõ vắng người về thấp thoáng xuân” không chỉ gợi lên khung cảnh thiên nhiên mà còn mở ra một cõi lòng đầy hoài niệm về bóng dáng người xưa. Từng chi tiết, từ “tà áo lụa bay phơ phất” đến “những đường cong đẹp tuyệt trần”, đều thể hiện sự ngưỡng mộ và đắm say trước vẻ đẹp nữ tính.
Hình ảnh “dưới gót sen hồng sỏi nở hoa” là một hình tượng đầy thi vị, khiến người đọc liên tưởng đến sức mạnh kỳ diệu của cái đẹp, làm thay đổi mọi thứ xung quanh. Thiên nhiên trong bài thơ không chỉ làm nền mà còn hòa quyện với tâm trạng của tác giả: bướm lượn, chim hót, hoa nở, tất cả như đang ca ngợi và tôn vinh vẻ đẹp của mỹ nhân.
Tuy nhiên, bài thơ không chỉ dừng lại ở việc ngợi ca nhan sắc. Tác giả đã khéo léo lồng vào đó những nỗi niềm riêng tư, những câu hỏi vang vọng từ quá khứ: “Có phải cố nhân đã trở về/ Hay ta hồn mộng mối tình quê”. Câu hỏi này như một nốt trầm, làm tăng thêm chiều sâu cảm xúc, đưa người đọc vào thế giới nội tâm đầy mộng tưởng của tác giả. Có lẽ, bóng dáng người thiếu nữ hôm nay chỉ là một cái cớ để gợi lại kỷ niệm về một mối tình xưa cũ, một niềm khắc khoải chưa thể nguôi ngoai.
Khép lại bài thơ là những dòng cảm xúc tha thiết: “Cho ta hóa bướm, làm chim sẻ/ Để được bên nàng hót líu lo”. Hình ảnh ẩn dụ này không chỉ thể hiện sự khát khao gần gũi mà còn là một lời thú nhận chân thành về tình cảm mãnh liệt dành cho người đẹp, dù đó có thể chỉ là một hình bóng trong mơ.
Bài thơ là một bản hòa ca giữa cái đẹp, tình yêu và hoài niệm. Với ngôn ngữ mượt mà, giàu hình ảnh và cảm xúc, Trần Đức Phổ đã dẫn dắt người đọc vào một thế giới đầy mộng mơ, nơi mà vẻ đẹp và tình yêu trở thành nguồn cảm hứng bất tận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.